Cương Thi Tiểu Thư

Phần 2 chương 16

Đoan Mộc Thần đang rơi, phát hiện cây roi trong tay vẫn còn, liều mạng vung về phía con dơi quấn lấy nó. Đoan Mộc Thần ngừng rơi, nhưng con dơi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bay loạn xạ trên trời, làm Đoan Mộc Thần cũng lắc lư lợi hại. Cánh tay phải tê dại, muốn dùng 2 tay nắm, nhưng vẫn là không thể.

Cánh tay phải cuối cùng hết sức.

Thoát khỏi cái roi, con dơi lập tức chuyển hướng đâm thật mạnh vào Đoan Mộc Thần, cô liền bị đập mạnh xuống thung lũng ngay miệng An Hồn Cốc. Đoan Mộc Thần té ngay mép miệng Cốc, cơ thể lại nẩy lên không thể khống chế rớt vào miệng Cốc. Đoan Mộc Thần vội vàng dùng tay bám vào vách đá lồi lõm, da tay bị đá cắt từng mảnh, nhưng vẫn bị trượt xuống.

"A a a ---------" - Đoan Mộc Thần nghiêng cơ thể, một bên lơ lửng, chỉ vài giây sẽ rơi thẳng xuống. Đoan Mộc Thần dùng hết sức lực bắt lấy một tảng đá, cơ thể lắc lư, ngừng rơi.

Đoan Mộc Thần ứa mồ hôi lạnh, tim đập cực nhanh.

Xém chút nửa là toi đời!!! Cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi! Tay phải đang nắm tảng đá đã hết sức, Đoan Mộc Thần vội dùng tay trái tìm tảng đá kiên cố khác, chân cũng dọc theo vách núi mò mẫm, phải tìm chỗ đặt chân. Ở trường cảnh sát, cô đã từng chơi qua leo núi giả, rất nhiều đàn anh đàn chị rất thích dạng thể thao này. Chỉ là với cô thì chả được gì, thăng bằng kém, lực tay yếu, nên đối với leo núi thì có chút đáng sợ. Không ngờ tới lúc sống chết, thì cô phải dồn toàn tâm toàn sức chơi cái trò leo núi này. Chỉ là lúc nãy đập mạnh vào đất, nên toàn thân đau nhức, xương muốn mềm nhũn cứ như bị nát vậy, sức lực cũng mất dần. Đoan Mộc Thần muốn nhân lúc cô còn chút sức tàn, phải leo ra khỏi An Hồn Cốc đáng chết này.

Ngay khi Đoan Mộc Thần vừa định leo ra khỏi Cốc, thì con dơi lại đáp xuống vỗ cánh mạnh mẽ. Đoan Mộc Thần nhất thời hoa mắt, ngón tay mềm nhũn, lại té xuống.

"! ! " - Đoan Mộc Thần lăn một đường dọc theo vách Cốc mấy chục mét, bị xóc nảy đến đầu óc choáng váng. Bởi vì rơi dọc theo vách núi, nên Đoan Mộc Thần không thể dừng được. Thân trúc trong túi đập vào xương sườn làm muốn nứt xương, cô thử nhiều lần cuối cùng lấy được thân trúc ra, dùng sức đâm vào vách đá. Thân trúc vừa hay kẹt vào một khe hở, Đoan Mộc Thần túm chặt thân trúc, lại một lần nữa ngừng rơi.

Đoan Mộc Thần mất rất lâu để bình tĩnh lại, nơi này chả biết là chỗ nào. Đến khi cô ngẩng đầu nhìn thân trúc, may mà thân trúc không gãy. Có điều, Nguỵ Ất Mông đã nói nếu gặp nguy hiểm phải bẻ gãy thân trúc, chị ấy sẽ đưa linh hồn cô trở về, vì vậy thân trúc này cũng không đáng tin. Đoan Mộc Thần đưa tay bắt lấy nham thạch, phát hiện đá nham nơi này rất dễ leo. Cả người dán chặt vào vách đá, Đoan Mộc Thần cẩn thận lấy hơi. Cô nhìn thời gian trên thân trúc, còn lại 7 tiếng. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy con dơi vẫn còn bay vòng vòng trên miệng Cốc.

"Trước tiên phải gϊếŧ nó đã, nếu không thì khỏi ra ngoài. Nhưng Hoả Diễm Chi Tiễn có thể bắn cao vậy sao?"

Trong lúc do dự, bất ngờ trong khe một bàn tay đen duỗi ra, túm lấy Đoan Mộc Thần. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Đoan Mộc Thần ko hề nghĩ tới, chỉ là nhiều năm kinh nghiệm cận chiến, nên dùng tay chống đỡ theo bản năng. Đánh một lúc, cái tay đó bị cô đánh rơi xuống Cốc.

"Cái thứ gì.........." - Lúc này, Đoan Mộc Thần phát hiện, trên vác đá đâu đâu cũng có chân tay cụt, còn có vài cái đầu lâu. Mấy con vòi nhìn muốn ói kia, đang tung tăng nhún nhảy.

Dù đã nhìn quen máu tanh và xác chết, Đoan Mộc Thần cũng hơi bị kích động.

"Con người...đúng là...có dạ dày yếu ớt." - Cô tụ khí vào tay phải, máu trên những vết thương đột nhiên bốc cháy, liền bắn lên trời, nháy mắt con dơi hoá thành tro.

Con dơi đực ở chân núi, thấy ánh lửa bắn tứ tung trên An Hồn Cốc, giật mình. Ở dưới Hoàng Tuyền dẫn hồn lâu như vậy, hắn hầu như đã quên ngoài màu đen và xám, còn có màu sắc khác. Đột nhiên nhìn thấy ánh lửa, làm tâm thần hắn không yên. Hắn nhanh chóng bay đến đỉnh núi, nhìn thấy thú cưng bị nướng khét.

"Đáng ghét........." - Con dơi đực đấm xuống đất.

"Này......." - Giọng nói của phụ nữ, con dơi đực ngẩng đầu. Đoan Mộc Thần thở hổn hển, ngực không ngừng lên xuống. Áo sơmi chỉnh tề bị rách đến đáng thương, hai tay đều là máu.Đoan Mộc Thần ngước đầu, mái tóc vẫn còn đẫm mồ hôi. Cô liếc nhìn con dơi đực, nói: "Thế nào, có ngoan ngoãn hợp tác với ta không? Hả?"

Hai người từ từ đi dọc theo hàng linh hồn, ngón út Đoan Mộc Thần thỉnh thoảng siết chặt, nhưng lại chẳng có phản ứng mạnh nào.

Con dơi đực thiếu kiên nhẫn lại có chút sợ hãi đi cạnh Đoan Mộc Thần, thỉnh thoảng liếc nhìn cô.Đoan Mộc Thần xem thân trúc, chỉ còn 3 tiếng. Cô lau mồ hôi trên trán, bắt đầu có chút hoảng rồi. Trong thời gian ngắn như vậy, có thể tìm một người ở nơi trời đất mênh mông này sao? Lỡ không tìm thấy.............

Con dơi đực thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Đoan Mộc Thần, liền cười lạnh nói: "Ngươi bỏ cuộc đi! Ở đây ít nhất có hơn triệu linh hồn, ngươi nghĩ sẽ tìm ra, cũng quá khó rồi."

Đoan Mộc Thần dừng bước, trừng con dơi đực. Con dơi sợ rụt đầu: "Làm....làm sao? Ta nói thật đó!"

"Nếu như 2 ngày nữa mới đến An Hồn Cốc, thì sẽ ở đâu?" - Đoan Mộc Thần hỏi.

Con dơi đực gãi đầu: "Vấn đề này đúng là làm khó ta."

Đoan Mộc Thần giống như không nghe thấy hắn ngơ ngác đến xuất thần, cô cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, có thể do cô quá mệt, tinh thần quá mức căng thẳng nên mất não luôn rồi không? Con dơi đực cũng âm thầm cười trộm: "Ngươi cứ thẩn thơ vậy đi! Chờ lúc tổng quản đại nhân tuần tra tới đây, thì ngươi chết chắc."

Đột nhiên xa xa truyền đến tiếng chửi mắng, âm thanh dây xích đập mạnh xuống đất. Những âm thanh này không hề lớn, nhưng được thung lũng vọng ra gấp nhiều lần. Đồng thời nghe thấy tiếng phụ nữ: "Ta căm hận nhất là cương thi! Những tên cương thi tốt nhất chết hết đi! Chết đi!!!"Nghe được 2 chữ cương thi, đại não Đoan Mộc Thần liền hoạt động lại, cương thi? Khả năng không cao. Đoan Mộc Thần vội vàng chạy đến nơi phát ra âm thanh, con dơi đực thoải mái cười to: "Ha ha ha! Tổng quản đến rồi! Con ả ngu ngốc tự vào chỗ chết! Quá tốt rồi! Thật hay, ta cũng đến xem náo nhiệt thôi."

Đoan Mộc Thần thực sự rất mệt, ở An Hồn Cốc vật vã đến kiệt sức, tứ chi vô lực. Ngay lúc cô đang dùng hết sức chạy, ngón út lại siết chặt hơn, Đoan Mộc Thần biết, nhất định là Giang Lai! Nhất định là cô ấy! Ở trong quá trình chạy, cô quên luôn đến nơi đất trời u ám này để làm gì, chỉ là hành động theo bản năng.

Rốt cục chạy đến đám người gây rối trước mặt, Đoan Mộc Thần nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ bó toàn thân màu đen, tóc tai bù xù, đang cầm roi quất một người. Người kia ngã trên đất, lại không hề phản kháng. Đoan Mộc Thần biết người nằm dưới đất là ai, chỉ cần liếc qua cũng biết là cô ấy.

Tức giận nhất thời làm Đoan Mộc Thần mất hết lý trí, điên cuồng khoá chặt cổ tay của người phụ nữ kia lại, không chờ cô ta phản ứng, cô liền dùng sức ném đi, quăng người phụ nữ kia bay xa 10m hơn.

"Giang Lai! Giang Lai, là cô phải ko?" - Đoan Mộc Thần nâng người dưới đất dậy, vén mái tóc của cô ấy, lộ ra khuôn mặt màu xanh đậm. Nói thật, dù cô ấy xinh đẹp đến đâu, thì nhìn cái dáng vẻ này có hơi làm người ta giật mình. Thế nhưng người này chính là Giang Lai, nỗi lo trong lòng của Đoan Mộc Thần đã hạ xuống, cuối cùng cô tìm được Giang Lai rồi.

".............." - Giang Lai nhìn cô, ánh mắt trống rỗng hơi động.

Đoan Mộc Thần phát hiện tay chân, thậm chí trên cổ Giang Lai cũng bị xích, làm cô ấy hoàn toàn không thể động đậy.

"Tôi sẽ đưa cô trở về." - Đoan Mộc Thần đang muốn ôm Giang Lai, đột nhiên sau lưng đau rát, 'chát' nhát roi này lại trùng với nơi mà con dơi lúc nãy đánh, làm lưng Đoan Mộc Thần nóng như lửa đốt.

"Hắc! Cái thứ con người nhỏ bé chạy đến Linh Giới làm cái gì? Lại còn đám đánh ta? Ngươi chán sống rồi! Có biết ta là ai không?" - Người phụ nữ tức giận vung roi, trán nổi gân, cắn chặt răng.

Đoan Mộc Thần tức giận, chỉ muốn chửi thề. Cô đứng lên, nhìn thẳng về phía người phụ nữa: "Ta đếch quan tâm ngươi là ai!"

Người phụ nữ cầm roi cười: "Xem ra ngươi thúi não rồi, ngươi nghĩ có thể mang linh hồn con cương thi này đi? Thật có can đảm!" - Sau đó cô móc từ bên hông ra chùm chìa khoá lớn, ném xuống đất nói: "Nói cho ngươi biết! Không dùng những chìa khoá này mở xích trên người nó, thì dù ngươi có đưa linh hồn nó đến chân trời góc bể thì cũng chả được phục sinh! Có điều, muốn lấy chìa khoá, bất quá phải bước qua xác ta!"

Đoan Mộc Thần vặn cổ, vẫy vẫy tay, cười xấu xa nói: "Cám ơn ngươi đã nói ta biết, vậy thì ta liền bước qua xác ngươi vậy."

-----------

À ùm.....thì....do vài lý do cá nhân + gđ, nên mình ngâm hơi lâu....mong là mọi người ko quá bực bội (X_X)(╥﹏╥). Giờ mình lại tiếp tục ạh....chân thành cám ơn mọi người (ಥ﹏ಥ)