Cương Thi Tiểu Thư

Phần 2 chương 15

Giống như bị xuyên qua một không gian tăm tối mênh mông, cứ như đang ngủ thì lại bị quăng tới một thế giới lạ hoắc nào đó. Không biết qua bao lâu, Đoan Mộc Thần nghe được một vài tiếng kim loại vang lên.

"Mình đang ở đâu? Sao có âm thanh gì thế này? Đúng rồi, Nguỵ Ất Mông giúp mình tới Linh Giới......" - Nghĩ tới dây Đoan Mộc Thần mở mắt, cố ngồi dậy, cảnh tượng trước mắt cô trước nay chưa từng thấy.

Nơi này hoàn toàn hoang vu, chỉ có núi và nham thạch, bầu trời mờ mịt cứ như màu của ban ngày và ban đêm ở nhân gian đan xen, nhưng lại không mặt trời, chỉ toàn từng cơn gió lạnh. Thân dưới Đoan Mộc Thần cứng đến mức cứ như bị hoá đá, Đoan Mộc Thần đứng lên, bên tai truyền tới âm thanh quỷ dị. Cứ như là một phụ nữ đang khóc, rồi lại ngừng một chút, rồi lại khóc tiếp, làm Đoan Mộc Thần run cả người.

"Hây, đúng là một nơi quỷ quái, lạnh quá!" - Đoan Mộc Thần ôm lấy bản thân, cô rất sợ lạnh. Nhiệt độ này làm cô đột nhiên nhớ tới rất lâu trước đây, trên sân thượng của sở cảnh sát cũng lạnh như vậy. Sau đó, có một cô gái cởϊ áσ khoác đen nhỏ của cô, đưa cho mình......Cô gái nhíu mày mỉm cười. Tại sao thời gian cũng chưa lâu lắm, nhưng cảm giác như là hồi ức của kiếp trước, rất xa xôi.

"Giang Lai!" - Đoan Mộc Thần định thần lại, cô nhìn thấy dưới chân là thân trúc đang phát sáng mà Nguỵ Ất Mông đưa cho. Vừa nhặt lên nhìn thời gian đang từ từ đếm ngược, lúc này nó đang hiển thị 11:30:34.

"Mình lại lãng phí 30 phút vô ích rồi." - Đoan Mộc Thần nhét thân trúc vào túi, thời gian chỉ còn 11 tiếng. Nhưng cái nơi rộng lớn này, biết phải tìm Giang Lai ở đâu? Đoan Mộc Thần đi dọc theo chân núi một hồi, tiếng khóc bất ngờ lớn hơn, cứ như từ phía trên truyền tới. Đoan Mộc Thần nhìn lên, giật mình...cái đó..? Phía xa xăm nhất nhưng tầm mắt vẫn có thể nhìn tới, có một đoàn lượn lờ như khói thuốc, không nhìn thấy điểm cuối, một hàng dài đang chầm chậm di chuyển. Tiếng khóc chói tai kia xuất phát từ đám người đó, tiếng khóc quái gở đau thấu tim gan, vang vọng khắp nơi làm thung lũng cũng rung động đau thương. Đoan Mộc Thần thấy điểm đến của đám người kia hình như là đỉnh ngọn núi cực kì cao kia, vì quá xa nên nhìn không rõ tình hình, chỉ mơ hồ nghe được một vài tiếng hét sợ hãi truyền đến.

"Tại sao những người này lại xếp thành một hàng dài kì lại vây? Tại sao khóc? Mà họ đi tới đâu?" - Đoan Mộc Thần từ từ tới gần đám người đó, phát hiện chân tay của họ đều dày đặc xích sắt, mỗi bước đi xích va vào nhau vang lên âm thanh. Ai cũng cúi đầu, nối đuôi nhau, không nói một lời. Nét mặt của họ cứ như bị đánh đầy phấn trắng, có vài người đang gào thét.

Tuy rằng trong lòng hơi sợ, Đoan Mộc Thần vẫn quyết định hỏi. Cô đi đến cạnh một người phụ nữ trung niên trước mặt, đây là dạng người cô hiểu rõ nhất, hỏi: "Chị ơi, mấy người đang đi đâu vậy?" - Đúng, trong từ điển của Đoan Mộc Thần không bao giờ có từ "dì,cô".

Người phụ nữ kia không hề trả lời.

"Này chị?" - Đoan Mộc Thần còn muốn hỏi, đột nhiên phát hiện người phụ nữ kia không có cằm, môi phía dưới rỗng tuếch. Trong lòng Đoan Mộc Thần run lên, theo bản năng lùi một bước. Người phụ nữ kia đột nhiên liếc nhìn Đoan Mộc Thần, cả khuôn mặt người phụ nữ hầu như đều bị một màu đen nuốt trọn. Người phụ nữ dốc sức nhúc nhích môi trên, giống như đang muốn nói, muốn gào thét tức giận, nhưng không cách nào lên tiếng.

"Em...sai rồi...."

Đoan Mộc Thần che mặt chuồn nhanh.

Những người này đều là linh hồn sao? Ở Linh Giới không có linh hồn nào hoàn chỉnh hay sao vậy? Đoan Mộc Thần không có thời gian ở đây xúc động, nếu những người này đều là linh hồn, vậy linh hồn của Giang Lai có ở đây không? Nhưng nhiều linh hồn như vậy, cô làm sao tìm được Giang Lai? Đột nhiên ngón út căng cứng, vừa nhìn đó là sợi dây đỏ mà Nguỵ Ất Mông đã dùng để liên kết cô và Giang Lai, nói là giúp cô tìm Giang Lai nhanh hơn. Dây đỏ có phản ứngm tức là Giang Lai đang ở gần đây? Đoan Mộc Thần nhìn một lượt, đất trơi mênh mông, đi đâu tìm Giang Lai? Thời gian đã không còn nhiều, nhìn thân trúc, chỉ còn lại 9 tiếng, thời gian trôi cũng quá nhanh rồi.

"Mình phải mau lên thôi." - Đoan Mộc Thần từ từ đi lên phía trước đoàn linh hồn, dây đỏ càng siết chặt. Cô cảm thấy, chỉ cần đi theo họ nhất định sẽ tìm thấy Giang Lai!

Bất ngờ một cơn gió mạnh từ phía sau cô kéo đến, gào thét kịch liệt. Đoan Mộc Thần chỉ chú tâm đi lên tìm Giang Lai, nghe thấy động tĩnh chuẩn bị quay đầu lại, thì một cái roi đánh vào lưng cô."Chát!!!" một tiếng, Đoan Mộc Thân rên lên, té về trước.

"Một con người đến Hoàng Tuyền để tham quan sao? Ngươi rất muốn chết à?"

Đoan Mộc Thần quay đầu, người nam dáng cực kỳ thấp bé, cả người đen thui nhìn giống dơi đứng trước mặt cô. Người đàn ông thu roi lại, cầm cán roi đặt lên vai Đoan Mộc Thần, lạnh lùng hỏi:

"Nói! Ngươi là ai? Đến Linh Giới làm gì?"

Lưng Đoan Mộc Thần đau rát. Tên khốn khϊếp này có phải người dẫn hồn mà Nguỵ Ất Mông nói tới không? Dùng roi đánh phụ nữ? Đoan Mộc Thần đột nhiên đứng thẳng, dùng sức kéo cái roi, người đàn ông cũng bị kéo theo, trọng tâm không vững ngã về phía Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần giơ chân, đạp một cái vào bụng hắn. Cú đá với sức mạnh vô cùng lớn, người đàn ông chỉ thấy đây là một phụ nữ bình thường, ai ngời lại nhẹ nhàng bị đá bay.

Đoan Mộc Thần đứng lên, trong tay cầm cái roi đã đánh mình, có vũ khí tự nhiên sẽ hung hăn thêm mấy phần. Chỉ vào người đàn ông như con dơi ôm bụng lăn lộn dưới đất, nói: "Ngươi không thèm nói tiếng nào mà dám đánh lén, thật sự không lịch sự. Nhưng mà ta không có sở thích hành hạ người khác như đám đàn ông hèn hạ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trả lời tôi vài vấn đề, ta sẽ tha cho ngươi!"

"Nếu như ta không nói thì sao?" - Người đàn ông mạnh miệng.

Đoan Mộc Thần dùng sức quật roi thật mạnh xuống đất, "chát" một tiếng vang dội lanh lảnh vào trong thung lũng. Một roi này làm người đàn ông sự đến mức phát run, sức mạnh của ả này tuyệt đối hơn hắn nhiều.

"Không trả lời, vậy thì ta đột nhiên có hứng thú dằn vặt ngươi một chút rồi đó." - Đoan Mộc Thần cười, nụ cười thật ma mị. Con dơi đực kia đổ mồ hôi, phụ nữ trên nhân gian đều nham hiểm như vậy sao??

Đoan Mộc Thần đang muốn nói tiếp, đột nhiên hai tay kéo căng, một luồng sức mạnh khổng lồ kéo cô bay lên, chỉ vài giây cơ thể cô đã lơ lững. Hai tay Đoan Mộc Thần đau nhức, ngẩng đầu nhìn, lại thêm một con dơi đang túm lấy cô, dang đôi cánh đen thui gào thét bay về phía đỉnh núi.

Con dơi đực thấp bé bị Đoan Mộc Thần đá cười ha ha: "Nhanh! Bé thú dễ thương của ta, nén con ả đó vào An Hồn Cốc! Để cho ả vĩnh viễn không được siêu sinh!"

An Hồn Cốc? Thì ra cái đỉnh cao không thấy kia chính là An Hồn Cốc! Đoan Mộc Thần liều mạng giãy dụa cánh tay bị túm chặt, tốc độ con dơi càng lúc càng nhanh, nháy mắt đã xuyên vào tầng mây dày đặc, phi thẳng tới An Hồn Cốc. Ở trong tầng mây, Đoan Mộc Thần cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có gió từng trận vù vù bên tai, gió cứ như những lưỡi dao, cắt vào hai gò má Đoan Mộc Thần đau đớn.

Bỗng không còn nhìn thấy mây nữa, con dơi đã đem Đoan Mộc Thần tới phía trên An Hồn Cốc. Đoan Mộc Thần nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới là một cái động đen ngòm, sâu không thấy đáy. Gió mạnh thổi qua cửa động, phát ra âm thanh vô cùng quỷ dị. An Hồn Cốc cứ như miệng của một con quái vật, đang mở thật to, chờ Đoan Mộc Thần rơi xuống. Mà từ trên nhìn xuống, hàng dài linh hồn cũng đang tiến tới, có vô số linh hồn rơi xuống kèm theo tiếng thét choi tai, biến mất vào trong động.

Móng vuốt kiềm kẹp Đoan Mộc Thần buông lỏng, Đoan Mộc Thần thấy cơ thể mất trọng lượng, rơi xuống. Đoan Mộc Thần hét, cô không thể cứ vậy mà chết ở đây chứ!!!!