Kim Thụ Đại Khôi

Chương 4: Chạm mặt

Mục đích đầu tiên của bọn chúng chính là thu thâp những tiếng kêu la hét thất thanh của nhân loại, tiếng hét càng lớn thì sức mạnh của bọn chúng lại càng tăng.

Và dĩ nhiên tại Ma Cung lúc này, cây Huyết Ngục mới mọc ở chính giữa chiếc quan tài kia còn khô cằn mục nát giờ sống như có thêm sức sống, trên các cành cây bắt đầu mọc ra những chồi non nho nhỏ, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự thay đổi rõ ràng của nó.

Đây cũng chính là điều mà Quỷ Vương mong muốn ngay tại lúc này, những tiếng la hét, tiếng khóc thất thanh, oán niệm, thù hận đố ky hỷ nộ ái ố của loài người chính là nguồn sức mạnh vô hình giúp hắn tăng cường.

Tô Khôi Hàn còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì đã bị uy áp khủng bố kia đánh thức, do Thánh Đạo tông có pháp trận phòng ngự nên cũng tránh được phần nào nhưng hắn lại chỉ là 1 phàm nhân bình thường cho nên tình huống có chút không ổn lắm, hơi thở yếu ớt giống như là không có không khí để thở, việc di chuyển cũng trở nên khó khăn...

"Hệ thống, có chuyện gì xảy ra với ta vậy?"

[Có 1 sinh vật ngoại lai đến từ địa ngục xâm nhập vào thế giới này...]

"Địa ngục? Ngươi không lừa ta chứ?"

[Đúng vậy, sinh vật đó đã đứng ở đỉnh cao của thế giới này, chỉ với uy áp của nó thôi cũng đủ khiến ký chủ không thể cựa quậy nổi rồi...]

"Trong tương lai ta có thể đánh bại nó ư?"

[Đừng lo lắng, hệ thống sẽ tự động tìm kiếm ký chủ mới cho mình, ký chủ không cần phải nghĩ nhiều...]

"Phì, đồ kỹ nữ..."

..................

Lúc này, bên bầu trời của Việt Châu, mặc dù không ai thấy rõ dáng vẻ của sinh vật bí ẩn kia nhưng uy áp nó phát ra khiến tất cả mọi người đều kiêng dè. Hơn chục đạo thân ảnh anh chóng xuất hiện nhìn chằm chằm vào sinh vật vừa mới xuất hiện kia. Một lão đạo trông có vẻ là lớn tuổi nhất lớn tiếng quát:

"Yêu nghiệt phương nào, tại sao lại đến quấy phá lãnh thổ nhân loại..."

"Hahaha, giới thiệu với các ngươi 1 chút bản toạ là Hư Vô Linh Phệ, 1 trong bát đại quỷ tướng phụng lệnh Quỷ Vương đến để phá huỷ linh vực này, các ngươi nên cảm thấy may mắn vì gặp được ta..."

"Quỷ Vương..."

"Không lẽ là Quỷ Vương trong lời đồn một ngàn năm về trước..."

Toàn bộ những người có mặt đều trở nên sợ hãi trước danh xưng của sinh vật vừa mới xuất hiện kia, thật sự khiến bọn họ quá bất ngờ.

"Ồ, không ngờ thực lực của đám nhãi nhép các ngươi cũng không tệ, nhưng vẫn còn chưa đủ để đánh lại ta, tuy nhiên bản toạ sẽ cho các ngươi thời gian 100 năm để nhân tộc rút khỏi linh vực này, sau trăm năm, ta sẽ trực tiếp đồ sát toàn bộ sinh vật sống ở nơi này..."

Nói rồi Hư Vô Linh Phệ vung tay 1 phát, toàn bộ các cường giả đều không hẹn mà thối lui, dĩ nhiên bọn họ đều không phải là đối thủ của nó.

"Hừ, càn rỡ..."

Ngay lập tức, 1 bóng người xuất hiện phá tan uy áp mà Hư Vô Linh Phệ tạo ra, trông dáng vẻ vô cùng thư thái, sợ là thực lực cũng không kém gì tên Quỷ Tướng này.

"Ồ, không ngờ Linh vực này cũng đẻ ra được 1 tên ở cấp độ này..."

"Ngươi chớ có khinh thường, Viêt Châu cũng không chỉ có 1 mình ta đâu, chớ có làn càn..."

"Thôi được rồi, roi như hôm nay đám các ngươi gặp nay, bản toạ chỉ là thông báo cho các ngươi biết sự có mặt ngày hôm nay, còn bây giờ ta phải tìm cho mình 1 địa bàn thích hợp đã. Nhân loại, hãy cẩn thận...hé hé hé...."

Lời vừa dứt, Hư Không Linh Phệ biến mất như chưa từng xuất hiện, nó rời đi nhưng lại khiến cho các cường giả trở nên sợ hãi run rẩy.

"Tham kiến Kim Cang lão tổ..."

Hơn 10 vị cường giả đồng loạt khom lưng bái kiến lão đạo vừa mới chạm trán trực tiếp với tên Quỷ Tướng vừa rồi.

"Đứng dậy đi, trở về thông tri cho lão tổ của mình, đã đến lúc xuất quan rồi, hẹn gặp lại ở đại hội sắp tới, hi vọng đám lão già đó còn sống để mà cùng ta chiến đấu, về thôi Đấu Hải..."

Kim Cang lão tổ chính là cường giả đứng đầu Thánh Đạo tông, mà Đấu Hải trong miệng của lão chính là tông chủ hiện tại quản lí hơn 10 vạn đệ tử, tuy rằng thực lực đã thoát tục nhưng so với Quỷ Tướng thì thực sự vẫn còn kém xa.

Trên đường trở về, Đấu Hải cũng không dám chậm trễ từng giây nào cả, hắn vội vàng dò hỏi lão tổ:

"Lão tổ, Quỷ Vương kia..."

"Đúng vậy, đó chính là kẻ đã gϊếŧ chết sư phụ của ta Thanh Hư tôn giả vào 1000 năm về trước, lúc đó ta mới chỉ là 1 tiểu bối mới bước vào Thiên Linh cảnh, sư phụ mới chỉ truyền dạy không bao lâu thì đã quy tiên, cho nên rất nhiều tuyệt học của tông môn đã bị thất truyền từ đó..."

"Vậy thực lực của tên vừa rồi như thế nào?"

"Lần sau nếu gặp phải hắn nhất định phải bỏ chạy ngay lập tức, thực lực của hắn còn trên ta 1 bậc, nếu như không phải ra buông lời đe doạ vẫn còn những lão già khác, chỉ sợ hôm nay các ngươi đã tiêu đời rồi..."

"Chẳng lẽ nhân loại sắp bước vào tận thế ư?"

"Đừng lo lắng, hắn cho chúng ta thời gian trăm năm, nhất định sẽ tìm ra cách để chống lại chúng, hơn nữa chỗ dựa của nhân tộc chính là Thánh Linh Tổ Cảnh, đại hội sắp tới chúng ta sẽ cùng bàn bạc đưa ra quyết định xin trợ giúp tới Thánh Địa..."

"Vậy còn hiện tại thì sao?"

"Không có áp lực thì làm sao có kim cương! Đám đệ tử cũng nên để bọn chúng bước vào cực hình huấn luyện rồi, nếu không bọn chúng cũng sẽ có ngày chết, mà không biết mình chết ra làm sao!"

"Lão tổ, ta hiểu rồi, ngày ta sẽ ra lệnh..."

-----------

Sáng sớm hôm nay, khi Tô Khôi Hàn vẫn còn lơ mơ trong cơn say, vẫn còn chưa tỉnh hẳn thì 1 âm thanh đinh tai nhức óc vang lên khiến hắn bật tỉnh:

"Chúng đệ tử, nghe lệnh ta!"

"Yêu ma xuất thế, chiến hỏa đã lan đến biên cảnh của nhân tộc! Một lần nữa, đại kiếp nạn sắp tràn về—không một ai có thể đứng ngoài!"

"Từ giờ phút này, toàn tông tiến vào trạng thái phòng ngự cao nhất! Mọi linh trận hộ tông lập tức khởi động, các đội tuần tra luân phiên giám sát khắp bốn phương tám hướng, không được để bất kỳ dị động nào lọt qua!"

"Các đệ tử nội môn, ngoại môn, kể cả học đồ—tất cả đều bắt buộc tham gia tu luyện khẩn cấp, bất kể ngày đêm! Kẻ nào lười biếng, trốn tránh, xử phạt theo tông luật, không khoan nhượng!"

"Tuy nhiên, thiên đạo luôn công bằng! Ta, với danh nghĩa Tông Chủ, tuyên bố: phàm ai trong thời gian phòng ngự nâng cao được một tiểu cảnh giới, ban thưởng linh thạch, đan dược, binh khí theo cấp độ! Thăng hai cảnh, lập tức đề danh bảng vàng, trọng thưởng không dưới trưởng lão!"

"Thời đại thái bình đã qua. Nay, đã đến lúc chúng ta rèn luyện chính mình trong hàn thiết, tôi luyện thành kiếm sắc! Hãy để Yêu ma biết—đất của nhân tộc, không phải muốn bước vào là được!"

"Toàn tông—chuẩn bị chiến đấu!"

Tông Chủ vừa dứt lời, âm thanh như sấm rền chấn động khắp đại điện. Làn gió linh khí bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cuộn trào trong không gian, như chính thiên địa cũng đang lắng nghe.

Một thoáng im lặng đến nghẹt thở...

Rồi ngay sau đó—“ẦM!!!”

Từng đệ tử đứng trong đại điện lập tức quỳ một gối, chắp tay đồng thanh:

“Chúng đệ tử—tuân lệnh Tông Chủ!!”

Tiếng hô vang vọng núi rừng, truyền đi khắp bốn phương tám hướng như tiếng trống trận gọi hồn quân. Cờ hiệu của tông môn bay phần phật trong gió, từng đợt linh lực dao động khuếch tán mạnh mẽ.

Ở các khu vực khác trong tông môn:

Ngoại môn:

Đệ tử trẻ tuổi nắm chặt vũ khí, ánh mắt đầy chiến ý, ánh lên niềm tin lẫn lo âu. Có kẻ run rẩy, nhưng vẫn cắn răng đứng dậy, chạy ngay về đạo trường.

Nội môn:

Những kẻ thiên tư hơn, đã sớm ngồi nhập định. Trong các thạch thất tu luyện, quang hoa linh lực bừng sáng, tiếng linh đan hòa tan, linh khí vù vù tụ lại thành vòng xoáy.

Luyện đan đường – Khí cụ phòng:

Các trưởng lão bắt đầu khởi động trận pháp, lò luyện đan cháy đỏ, khí cụ huyền binh rung nhẹ, linh thạch được vận chuyển bằng truyền tống phù về các khu vực trọng yếu.

Chiến đường:

Những bảng nhiệm vụ mới được dán chằng chịt, phần thưởng tăng gấp bội. Đệ tử chen nhau đăng ký, khí thế ngùn ngụt. Có người vừa đăng ký xong đã rút kiếm, xông thẳng vào chiến trường thử luyện bên ngoài tông.

Một số đệ tử nghe tin có thể trọng thưởng khi đột phá cảnh giới:

"Chỉ cần đột phá... là có thể nhận được linh binh trung phẩm?! Đây là cơ hội nghịch thiên!"

"Hừ, ta đã dừng ở Chân Nguyên cảnh suốt 2 năm nay... cũng đã đến lúc rồi!"

Bầu không khí trong tông môn hoàn toàn thay đổi. Không còn tiếng cười đùa như ngày thường, chỉ còn lại sự khẩn trương, tập trung cao độ và một tinh thần duy nhất—chiến!