Kim Thụ Đại Khôi

Chương 3: Ruộng rau

"Haizzz, Vậy ta đi dọn phòng cho các vị sư huynh..."

"Đứng lại..."

"Lệ Trì, ngươi lại làm sao nữa, không phải ta đi làm việc hay sao..."

Lệ Trì cũng cảm thấy tên này sau khi nằm bệnh thì có chút ngoan ngoãn, không còn cãi tay đôi với hắn nữa. Qủa thật đúng là như vậy, thương thế trong người Tô Khôi Hàn vẫn còn, lại mấy hôm liền chưa có gì bỏ vào bụng, hắn sắp chết thật rồi, nếu không tìm cách bổ sung , chắc chắn sẽ chết thật.

"Công việc của ngươi đã được sư huynh bàn giao lại cho ta rồi, bây giờ ngươi phải ra trông nom ruộng rau cho tốt, làm không xong thì không được ăn..."

"Được được, ta đi, ruộng rau ở khu phía tây đúng không?"

Thấy Tô Khôi Hàn nghe lời như vậy, Lệ Trì cũng chỉ biết câm nín vì không có gì để hắn gây sự cả. Hết cách, đành chờ Tô Khôi Hàn làm việc không xong lại đi báo cáo với vị sư huynh kia.

1 lát sau, Tô Khôi Hàn cũng ra đến ruộng rau, cái đám người này thực sự là quá đáng, định để mình hắn trông cái ruộng to như thế này, chưa làm xong hắn đã chết rồi. Nhưng thật sự hắn cũng hết cách, nếu còn kéo dài thời gian vậy việc cũng không xong mà cơm cũng không có mà ăn.

Lúc này, quản sự trông coi cũng đứng gần đó quan sát, dĩ nhiên là người này cũng biết được tình hình của Tô Khôi Hàn, lại càng không dám can dự vào, hắn không có bỏ đá xuống giếng đã là may lắm rồi.

Chợt, Tô Khôi Hàn nhìn thấy 1 đám rau dại được nhổ lên còn nằm ngổn ngang ở 1 góc nhỏ, lúc này mới tò mò tiến lại gần quản sự để hỏi:

"Đại thúc, chỗ rau dại này là vứt đi hay sao?"

"Đúng vậy, nhưng công việc của ngươi là tưới nước cho ruộng rau, chỗ rau dại này sẽ có người vứt đi sau..."

"Không sao, ta cảm thấy tội lỗi của mình vẫn chưa chịu đủ, muốn làm thêm, ta có thể vứt chỗ rau dại này đi trước rồi mới tưới nước được không?"

"Tuỳ ngươi, ngươi cứ hoàn thành công việc được giao, những chuyện khác ta không quản..."

Nghe thấy thế, Tô Khôi Hàn liền vơ tất cả đám rau dại ý định đem chúng đi vứt, đấy là trong mắt người khác. Nhưng trong mắt hắn thì đám rau dại này có giá trị rất lớn. Dựa vào Thánh Linh Vũ Điển , hắn liền xác định được lẫn trong đấy có 1 đám lớn Như Chỉ Thảo, loại này vốn không có tác dụng lớn gì đối với võ giả tu luyện, người bình thường cũng không trợ giúp gì, duy nhất nó giúp cho người đang bị thương như hắn nhanh chóng hồi phục. Dĩ nhiên đối với võ giả tu luyện thì không đủ, nhưng đối với 1 người bình thường như hắn thì đã quá đủ rồi.

Ngay lập tức, Tô Khôi Hàn tìm 1 góc khuất rồi điên cuồng nai nát Như Chỉ Thảo vào trong miệng rồi nhanh chóng nuốt vào trong bụng. Cũng may số Như Chỉ Thảo này có khá nhiều nên cũng coi như là tạm thời lấp đầy bụng cho hắn luôn, đầy 1 bụng ít ra vẫn sẽ có sức để làm hơn.

Lát sau, công hiệu của nó dường như đang phát huy công dụng, vết thương dần trở nên tốt thương, so với 3 ngày nằm giường thì tốc độ này vẫn nhanh hơn rất nhiều.

Lúc này, Tô Khôi Hàn trở lại và nhanh chóng đi gánh nước tưới rau, quá trình vô cùng vất vả, ruộng rau ở rất xa nguồn nước, lại chỉ có 1 mình hắn làm, dĩ nhiên là không thể nào nhanh được, 1 lần làm là mất cả ngày.

Đến tối, hắn quay trở lại phòng ăn, lúc này cũng đã quá bữa ăn, phần cơm của hắn dĩ nhiên là đã không còn gì, tất cả đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ. Hắn biết kết quả sẽ thành ra như thế này, lại nhanh chóng liếc nhìn từ xa Lệ Trì đang nhìn hắn với nụ cười nham hiểm, nhưng Tô Khôi Hàn cũng không phản ứng gì, nếu như hắn tỏ thái độ vậy thì người chịu thiệt sau cùng vẫn sẽ là hắn mà thôi.

Nói rồi, hắn quay trở về phòng và đóng kín cửa lại, hắn không cần đống cơm thừa canh cặn kia. Bởi vì trong lúc đi lấy nước hắn đã phát hiện ra 1 thứ có thể làm no bụng của mình.

Đó cũng chính là mấy cây nấm mọc rải rác ở trên đường ra nguồn nước, điều này cũng tốt rồi, có còn hơn không, khởi đầu của hắn ở thế giới này cũng quá thảm hại rồi. Sau khi lót đầy dạ dày của mỉnh bằng 1 rổ nấm, thông báo từ hệ thống bất ngờ vang lên:

[Chúc mừng ký chủ đã sống sót qua 3 ngày đầu tiên. Ký chủ nhận được phần thưởng từ nhiệm vụ ẩn bao gồm: Tuỳ thân không gian, Hồn Tâm Linh Thai, 1 lọ Bồi Nguyên Đan...]

"Hệ thống, ý ngươi là nếu ta không sống sót qua ngày thứ 3 thì..."

[Đúng vậy, hệ thống sẽ tự động tìm kiếm ký chủ mới...]

"Ngươi rất tốt, trên cả tuyệt vời..."- Tô Khôi Hàn nén cơn giận tở vui vẻ khen ngợi nó.

[Ký chủ quá khen...]

"Bớt phí lời, Hồn Tâm Linh Thai là gì?

[Hiện tại ký chủ chưa có tư cách biết đến thứ này, sau này ký chủ sẽ cần dùng tới nó.]

"Vậy còn Bồi Nguyên Đan?"

[Là loại đan dược trợ giúp người bình thường hấp thu linh khí tự động chuyển hoá thành linh lực, nếu quá trình này thành công sẽ bước vào con đường tu luyện của võ giả.]

"Tốt quá, giờ ta mới thấy ngươi có ích, cứ như vậy mà nuốt xuống sao?"

[Đúng vây!]

Sau đó, Tô Khôi Hàn liền lấy ra 1 viên và nhanh chóng nuốt nó vào bụng, viên đan dược nhanh chóng hoà tan, cơ thể của hắn bắt đầu trở nên nóng rực, một luồng nhiệt như hỏa diễm trào dâng từ đan điền, lan khắp toàn thân. Hơi thở gấp gáp, máu như sôi lên. Hắn rêи ɾỉ, toàn thân run rẩy như bị thiêu cháy từ trong ra ngoài.Ngay lúc tưởng chừng không thể chịu đựng được nữa — một tia sáng nhỏ như sợi tơ bạc lóe lên trong tâm trí. Đó là cảm giác... linh khí. Một điều gì đó kỳ diệu đang xảy ra trong cơ thể hắn.

Kinh mạch tắc nghẽn bấy lâu bắt đầu rạn nứt. Đan điền vốn trống rỗng đột nhiên xoáy lên một dòng xoáy nho nhỏ – là khí xoay chuyển, trong cơ thể hắn linh khí bắt đầu tự động tiến vào. Nhưng cứ chạm đến ranh giới mà hắn cố gắng kia thì lại không thể tiến thêm được nữa.

"Hệ thống, như thế là sao, sao ta cứ cảm thấy không thể tiến thêm được nữa"

[Rất đơn giản, do thiên phú của ký chủ quá phê vật, 1 viên Bồi Nguyên Đan không thể giúp được ngươi tiến vào con đường tu luyện, xin hãy kiên trì...]

"Vậy ta nuốt thêm vài viên nữa..."

[Không được, dục tốc bất đạt, cơ thể của ký chủ chỉ là phàm nhân, sẽ không thể chịu đựng được quá nhiều nguồn sức mạnh khổng lồ, ít nhất hôm nay cơ thể đã hấp thụ được 1 chút linh khí, so với học đồ bình thường thì ký chủ đã hơn hẳn người ta rồi.]

Nghe thấy thế, Tô Khôi Hàn mới dừng lại, hệ thống nói rất đúng, hắn chỉ là 1 người bình thường, lại không có thiên phú tu luyện, nếu cưỡng ép quá mức sẽ gây nguy hại cho bản thân. Nghĩ xong hắn liền lăn quay ra ngủ, mấy ngày nay hắn đã không được nghỉ ngơi rồi, tối nay phải tranh thủ, ai biết được sáng mai tên Lệ Trì kia sẽ lại làm khó hắn cái gì nữa.

Lúc này, trên bầu trời của toàn bộ thập đại linh vực liền xuất hiện dị tượng thiên địa, các cường giả đang ẩn mình tu luyện lúc này cũng đột ngột xuất quan, tất cả không hẹn mà gặp nhau. Đồng thời, 8 thân ảnh lạ mặt xuất hiện ở 8 đại linh vực, không những thế bọn chúng không thèm kiêng dè mà trực tiếp phát ra khí tức khủng bố.

Đối với những nhân loại có tu vi thấp thậm trí là phàm nhân hoàn toàn không chịu nổi, trực tiếp bị đè bẹp xuống măt đất, chưa bị nghiền nát đã là may rồi, tất nhiên vẫn là do bát đại quỷ tướng kia nương tay.