Kim Thụ Đại Khôi

Chương 2: Bát đại quỷ tướng

Tám thân ảnh bắt đầu biến hoá thành hình dạng. Xúc tu màu xanh thì biến hoá thành một thân thể lơ lửng giữa hư không, như kén nhộng làm bằng máu đặc, bên trong có hàng trăm con mắt lấp ló màu xanh biển, nó tự xưng là Huyết Tàm Ảnh Hồn. Xúc tu màu đỏ thì biến hoá thành một quái thú khổng lồ không da thịt, toàn thân là xương, nhưng bên trong l*иg ngực có treo một trái tim đen rực lửa, nó tự xưng là Cốt Ngâm Thú. Xúc tu màu tím thì biến hoá thành một chiếc mặt nạ khổng lồ trôi nổi giữa không trung, không thân thể, trên mặt nạ khắc đầy cổ văn máu, miệng cười nứt toạc, nó tự xưng là Khô Ma Diện. Xúc tu màu vàng thì biến hoá thành một bóng đen không hình dạng rõ ràng, chỉ có vô số xúc tu trắng bệch thò ra từ màn sương, đầu là một cái lỗ đen xoáy tròn không đáy, nó tự xưng là Thiên Xúc U Linh. Xúc tu màu nâu thì biến hoá thành hình dáng như hạc trắng, nhưng cổ dài ngoằn ngoèo, miệng khâu bằng dây máu, chân dính đất thối rữa, nó tự xưng là Ma Hạc Vô Ngữ. Xúc tu màu đen thì biến hoá thành một sinh vật mập ú như tượng đất, không mắt mũi, chỉ có miệng rộng từ ngực tới bụng, nó tự xưng là Dục Hồn Thực Tượng. Xúc tu màu trắng thì biến hoá thành một sinh vật nữ khổng lồ bị treo ngược, tay dài như rắn, toàn thân như bị thiêu cháy dở, liên tục sinh ra "con" từ bụng rách, nó tự xưng là Huyết Táng Nhân Mẫu. Cuối cùng, xúc thu thập sắc biến hoá thành 1 thực thể trông cứ như là vô hình vậy, dường như nó không có hình dạng cụ thể không màu sắc, cũng không ai cảm nhận được hình dạng của nó trông như thế nào, nó tự xưng là Hư Vô Linh Phệ.

Ngay lúc bọn chúng xuất hiện, với khí tức khủng bố, khiến cho các đại cường giả trên toàn bộ 10 đại Linh Vực liền cảm giác bất an, dĩ nhiên là bọn họ đã phát hiện ra cỗ lực lượng khổng lồ tới từ 8 cái xúc tu kia. Tuy nhiên, nới mà bọn chúng vừa xuất hiện lại không nằm trong thập vực cho nên bọn họ cũng không biết phương hướng nằm ở đâu.

Chỉ thấy của 8 tên đồng loạt quỳ xuống lớn tiếng nhưng vô cùng kính trọng nói:

"Bát đại ma tướng, ra mắt Quỷ Vương..."

"Tốt, đều đứng lên đi. Ta đã không tiếc tổn hao tu vi cùng tinh huyết mới tạo ra được các ngươi, không nên làm ta thất vọng. Với thực lực của các ngươi, đám nhân loại kia có lẽ muốn chống lại cũng phải nếm rất nhiều khổ đau. Tuy nhiên, ta sẽ truyền cho các ngươi 1 bí pháp giữ lại, nếu chết có thể hồi sinh lại 1 lần, nhưng phải nhớ kỹ, 1 lần này không nhiều lắm đâu, đừng có lãng phí..."

"Tạ ơn Quỷ Vương..."- Hư Vô Linh Phệ dẫn đầu đáp.

Tiếp đó, Huyết Táng Nhân Mẫu uốn éo thân thể, nụ cười có chút tà da^ʍ cung kính nói:

"Bẩm Quỷ Vương, không biết chừng nào ngài mở ra cánh cổng địa ngục?"

"Ừm, sẽ nhanh thôi, trước mắt ta cần các ngươi đi tàn phá 8 đại linh vực, nhớ kỹ, không được động vào 2 đại linh vực ở gần Thánh Linh Tổ Cảnh, hãy rèn dũa thực lực của các ngươi cho tốt, thời điểm thích hợp ta sẽ dẫn các ngươi tiến vào nơi đó. Đây là bí pháp giữ mạng, chia ra hành động, ta muốn nghe được tiếng khóc ai oán của nhân loại..."

"Rõ...."

Dứt lời, 8 thân ảnh nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết, giống như là chưa từng xuất hiện vậy.

Sau khi 8 vị Quỷ Tướng rời đi, Quỷ Vương lúc này mới chuyển động, chỉ thấy hắn di chuyển tới gần cái quan tài mà trước đó hắn đã nằm. Cả 3 cái đầu cùng nở 1 nụ cười quỷ dị, sau đó cùng phát ra ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào chiếc quan tài miệng lẩm bẩm:

"Trở lại đi, địa ngục..."

Lời vừa dứt, toàn bộ nước biển xung quanh liền dao động, rung lắc dữ dội nhưng lại dần dần cạn kiệt rút bớt, thiên lôi xuất hiện nổ vang trời, kể cả bầu trời của thập đại linh vực cũng xuất hiện dị tượng như thế khiến cho các đại cường giả trở nên bất an hơn bao giờ hết.

Lúc này, lấy chiếc quan tài bên cạnh Ma Vương làm trung tâm, xung quanh nó liền nhô lên 1 ma cung cổ xưa dường như làm bằng đá có lẫn xương của các sinh vật bên trong đó. Xung quanh ma cung, biển nước vừa cạn kiệt kia liền nhanh chóng đầy trở lại nhưng không còn là nước biển thông thường mà mà biển máu đỏ rực không có gió thổi, lâu lâu lại nghe thấy từng tiếng than khóc vẫn vang vọng không ngừng, như chính linh hồn bị giam cầm đang rỉ máu. Từ bên trong quan tài, 1 cây Huyết Ngục vươn lên như nghịch thiên phản đạo, rễ nó đâm xuyên mọi quy luật, hút lấy ký ức và tuyệt vọng của những kẻ bị lãng quên. Trong bóng tối của ma cung, những ma thú không hình thể ổn định – nửa thật nửa ảo – rình rập, thì thầm lời nguyền bằng thứ ngôn ngữ đã thất truyền từ thời Thái Cổ. Ở nơi này, thời gian không còn là dòng chảy – nó co lại, bẻ cong, và đôi khi đứng yên mãi mãi...

Lúc này Quỷ Vương tiếp tục niệm chú, không lâu sau đó, 2 hạt mầm nho nhỏ từ trong miêng của hắn được nhổ ra và bám vào thân cây Huyết Ngục. Tiếp đó, hắn quay lưng lại nhìn đám ma thú không hình dạng chỉ có linh hồn đang bay lơ lửng trong ma cung. Ngẫm nghĩ 1 lúc, hắn liền chọn từ 2 trong vô số đám ma thú kia. Chỉ thấy hắn niệm chú gieo 2 linh hồn mà mình vừa chọn được vào trong 2 hạt mầm.

Trong nháy mắt 2 hạt mầm to dần to dần và được cây Huyết Ngục nhỏ ra 2 giọt máu, cả 2 liền nhanh chóng phát triển bắt đầu hoá hình. Hạt mầm đầu tiên biến hoá thành một thực thể cao lều nghều như người, toàn thân không có da, chỉ lộ rõ gân mạch xanh đen và tủy sống lấp lánh như thủy ngân. Hai mắt là hai hốc rỗng, liên tục chảy ra thứ chất lỏng như nước tro tàn, nó tự xưng là U Tuỷ Hành Nhân. Hạt mầm thứ 2 khá giống Hư Vô Linh Phệ, cũng không thể quan sát trực tiếp bằng mắt – chỉ khi nhắm mắt hoặc soi gương mới thấy được hình dáng thật là: một khối cầu mắt liên tục biến hình, mọc ra chân tay dị dạng, mỗi phần cơ thể là kết tinh của một “ý nghĩ sai lệch” từ các tu sĩ thất bại, hắc hoá, đoạ ma mà ra, nó tự xưng là Tà Kiến Thức Thể.

"Tham kiến Quỷ Vương..."

"Tốt, từ nay các ngươi sẽ là phụ tá cho ta, làm việc cho ta..."

Quỷ Vường vừa dứt lời thì toàn bộ âm hồn của ma thú trong ma cung điên loạn gào thét giống như là chấp nhận thêm 2 vị tướng mới vậy.

"Trao cho các ngươi bí pháp hồi sinh, học lấy nó rồi làm cho ta 1 số việc..."

"Rõ..."

----------------

Việt Châu- Thánh Đạo tông

Ba ngày qua đi, Tô Khôi Hàn cũng dần dần nắm được toàn bộ thông tin mà của Thánh Linh Vũ Điển, hắn cuối cùng cũng nắm giữ được đại khái thông tin của toàn bộ đại lục, 1 số công pháp tu luyện cơ bản hắn cũng có, dường như cũng không nhất thiết phải gia nhập tông môn nữa , hắn đang phân vân không biết có nên rời khỏi Thánh Đạo tông này không.

Đang nằm suy nghĩ mông lung thì chợt bên ngoài có gõ cửa, nghe giọng điệu thì chắc chắn là không có ý tốt lành gì rồi:

"Mở của, Tô Khôi Hàn ngươi còn định nằm đến bao giờ, Từ sư huynh đã căn dặn, nếu như hôm nay ngươi còn không dậy làm việc thì sẽ bị đuổi khỏi tông môn..."

Người gõ cửa là Lệ Trì, dĩ nhiên là vì lấy lòng tên đệ tử ngoại môn kia nên mới cố ý làm khó dễ cho Tô Khôi Hàn, nhưng cũng không biết làm sao được, hắn đang rơi vào thế yếu, cũng chỉ có thể chịu đấm ăn xôi thôi.

"Lệ Trì, ngươi không cần nói ta cũng định dậy đây, mấy hôm nay không có cơm ăn rồi, ta đi ăn 1 chút rồi sẽ làm việc..."

"Haha, Tô Khôi Hàn ngươi thật biết đùa, nếu như không làm việc thì sẽ không có đồ ăn, ngươi đừng có mơ nữa..."