Trời vừa hửng sáng, trên quảng trường Ngoại Vụ Điện đã tụ tập hàng trăm học đồ. Theo lệnh tông môn ban ra hôm qua, toàn bộ đệ tử sơ cấp, bất kể có tư cách tu luyện hay chưa, đều được phát cho một viên Thanh Linh Đan, coi như cơ hội cuối cùng sàng lọc nhân tài trước khi chiến loạn ập đến.
Tô Khôi Hàn chen chân giữa đám đông, cuối cùng cũng nhận được một chiếc bình ngọc nhỏ. Trong đó chỉ có một viên đan dược màu lam nhạt, ánh sáng lấp lánh, mùi hương thoảng qua đã khiến người cảm thấy tinh thần sảng khoái.
“Đây là bước đầu tiên của ta sao...”
Hắn siết chặt bình ngọc, trong lòng thấp thoáng chút xúc động. Nhưng chưa kịp rời khỏi, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ phía sau.
“Đưa ta cái đó, đừng để ta phải nhắc lại.” – Lệ Trì.
Tô Khôi Hàn khẽ quay đầu, đối diện là gương mặt quen thuộc mà hắn vốn chẳng ưa gì: Lệ Trì, tên này lại bắt đầu thói kiêu căng rồi, lại dưa vào hơi tên đệ tử ngoại môn lần trước hắn đắc tội, giờ lại được đà lấn tới.
Tô Khôi Hàn mỉm cười, lùi lại nửa bước, giữ chặt bình ngọc trong tay áo.
“Đan dược là tông môn phát, ngươi dựa vào cái gì mà cướp?”
“Bởi vì... ngươi không xứng.” – Lệ Trì hừ lạnh, bàn tay lóe lên ánh sáng mờ mờ – hắn đã tu được chút da lông của công pháp nhập môn mà vị sư huynh kia ban cho, coi như bước nửa chân vào con đường tu hành.
Tô Khôi Hàn vẫn không lùi. Không phải hắn không sợ, mà vì...
[DING! Kích hoạt hiệu ứng “Phán Đoán Đấu Pháp Sơ Cấp” của Thánh Linh Vũ Điển – Lệ Trì chưa nhập khí, công pháp vận sai đường kinh mạch.]
“Hắn chỉ múa rìu qua mắt thợ...”-Tô Khôi Hàn mỉm cười trong lòng.
Lệ Trì đấm tới, động tác nhanh nhưng loạn. Tô Khôi Hàn nghiêng người né sang trái, vung tay hất khuỷu tay của đối phương đúng lúc mạch khí đang vận chuyển nghịch.
Bốp!
Một tiếng nặng nề vang lên – Lệ Trì tự phản chấn, lùi lại ba bước, mặt đỏ lên vì tức giận.
“Ngươi dám đánh trả?! Ngươi... ngươi chỉ là học đồ!”
“Thế ngươi không phải sao? Học đồ thì không được tự vệ chắc?” – Tô Khôi Hàn đáp lạnh lùng.
Những người xung quanh bắt đầu xì xào, lần đầu tiên thấy Tô Khôi Hàn phản kháng, lại còn khiến Lệ Trì bẽ mặt.
“Được, ngươi giỏi lắm! Đừng tưởng có chút gan chó là ta không trị được!” – Lệ Trì lùi lại, gằn giọng.
Chưa đến nửa khắc sau, hắn quay lại cùng với hai tên học đồ khác, trong đó một tên là Hà Tử Lâm, người từng đánh gãy tay một học đồ chỉ vì dám tranh dụng cụ luyện khí với hắn.
“Tên khốn đó ở kia, hắn dám ra tay với ta! Các huynh giúp ta dạy dỗ nó chút!”
Ba người bắt đầu vây tròn lấy Tô Khôi Hàn.
Đúng lúc đó...
“Các ngươi... định đánh người trong tông môn giữa ban ngày?”
Một giọng nói vang lên đầy nội lực. Mọi người nhìn lại – Trần Ngọc Phong, đệ tử ngoại môn áo lam, kiếm sau lưng, đang bước đến.
Lệ Trì khựng lại: “Trần sư huynh... đây là việc riêng giữa học đồ, huynh...”
“Ta không cần biết ‘việc riêng’ gì. Tông môn cấm đánh nhau trong quảng trường. Muốn giao thủ thì lên võ đài.”
Trần Ngọc Phong liếc nhìn Tô Khôi Hàn, ánh mắt có chút quan tâm, rồi chuyển sang nhìn Lệ Trì đầy sát khí.
“Nếu ngươi còn dám giơ tay, ta sẽ báo cho Chấp Pháp Đường.”
Lệ Trì sắc mặt tái mét, hai tên đi cùng cũng không dám hé răng, vội kéo nhau đi mất.
Trần Ngọc Phong chậm rãi tiến tới, đặt tay lên vai Tô Khôi Hàn:
“Ngươi làm tốt lắm, học đồ như ngươi mà có dũng khí đối mặt với ba tên kia, không tồi chút nào.”
“Cảm tạ sư huynh, ta chỉ không muốn bị cướp đan.”– Tô Khôi Hàn cúi đầu, khiêm tốn.
“Vậy thì giữ chặt lấy nó. Một khi ngươi bước được vào tu hành, sẽ có nhiều thứ hơn để bảo vệ.”
[DING! Hệ thống “Thăng Thiên Đạo” kích hoạt nhiệm vụ đầu tiên]
Nhiệm vụ: Trợ giúp Trần Ngọc Phong lọt vào top 100 đệ tử ngoại môn trong “Thi Đấu Luyện Thể” sắp tới.
Thưởng: +50 điểm danh vọng, kỹ năng ngẫu nhiên (ẩn).
Tô Khôi Hàn thầm nắm chặt tay, người mới xuất hiện trợ giúp kia chính là khởi đầu cho bước đột phá của hắn.
----------------
Gió sớm thổi qua khu ngoại môn, mang theo hơi sương ẩm lạnh. Trong một viện nhỏ phía sau sân luyện thể, Trần Ngọc Phong đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn cũ, trước mặt là một bình ngọc tinh xảo đặt ngay ngắn.
Tô Khôi Hàn đứng bên, tay cầm chổi nhưng chẳng còn tâm trí nào để quét. Hắn âm thầm quan sát người kia mở nắp bình, lặng lẽ lấy ra một viên đan dược màu lam đậm, tỏa ánh sáng lạnh như băng tuyết.
“Ngươi từng nghe qua Bích Hàn Đan chưa?” – Trần Ngọc Phong hỏi, giọng điềm đạm.
“Nghe qua một lần trong thư khố.” – Tô Khôi Hàn đáp. Trong đầu hắn, Thánh Linh Vũ Điển đã mở ra vô số dòng chữ.
[Phân tích: Bích Hàn Đan – đan khí âm lạnh, dược tính mạnh, chỉ dùng cho thể chất âm hoặc người tu pháp âm hỏa.]
Trần Ngọc Phong khẽ gật đầu:
“Ta tu Cương Dương Thể Quyết, mỗi lần luyện thể đốt cháy huyết mạch đều vô cùng đau đớn. Lần này muốn mượn Bích Hàn Đan làm dịu khí huyết rồi đột phá Nhị Mạch.”
“Khoan đã.” – Tô Khôi Hàn khẽ cau mày. “Phong huynh, viên đan này... có gì đó không ổn.”
“Không ổn?” – Trần Ngọc Phong nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Đưa ta xem thử.” – Hắn đưa tay ra. Trần Ngọc Phong thoáng do dự, nhưng rồi vẫn đưa viên đan và bình ngọc sang.
Tô Khôi Hàn cầm đan trong tay, khẽ ngửi, rồi nhẹ nhàng lắc bình ngọc. Mắt hắn hơi nheo lại, nhìn vệt sệt mờ còn lại dưới đáy bình.
“Huynh luyện Cương Dương Thể, nhưng đan này... không chỉ có tính âm.” – Giọng hắn trầm xuống. “Nó có dấu hiệu dư hàn khí, và âm tà không thuần.”
Trần Ngọc Phong nhướng mày: “Dựa vào đâu mà ngươi nói vậy?”
Tô Khôi Hàn ngẩng đầu nhìn thẳng, rồi nói từng chữ:
“Thứ nhất, đan khí quá đậm, mùi của Lam Diệp Thảo đã quá thời hạn, dược lực âm trệ. Thứ hai, bình ngọc có vết váng màu trắng bám đáy – đó là do Lư Hàn Thạch trong quá trình luyện đan không được tẩy tinh sạch, khiến đan dược hút thêm tạp âm. Cuối cùng, màu lam đậm bất thường – đan màu này thường sinh trong lò hỏa chưa đủ hỏa hậu, dẫn tới dược tính không ổn định.”
Không gian bỗng chốc trầm lắng.
Trần Ngọc Phong lặng lẽ nhìn hắn. Viên đan trong tay, hắn chưa từng nghĩ sâu đến mức đó. Những gì Tô Khôi Hàn vừa nói... không thể là lời của một kẻ học lỏm.
“Ngươi học ở đâu ra mấy thứ này?” – Hắn hỏi, giọng không còn nghi ngờ, mà mang theo chút cảnh giác.
Tô Khôi Hàn không thay đổi sắc mặt:
“Trong thư khố tầng một có cuốn Đan Lý Tạp Lục của Lý lão luyện đan sư. Ta đọc rồi nhớ.”
“Hửm? Sách đó... chỉ đệ tử nhập môn mới được đọc.” – Trần Ngọc Phong cau mày.
Tô Khôi Hàn mỉm cười:
“Không sai. Nhưng ai cấm học đồ không được vào thư khố khi trời chưa sáng?”
Trần Ngọc Phong sững lại. Một tên học đồ... dậy trước canh ba chỉ để lén đọc sách?
Hắn bỗng cảm thấy, gã thiếu niên trước mặt, dẫu chưa có tu vi, nhưng trong đầu hắn — là cả một kho tàng kiến thức sống.
Một kẻ như thế... không thể xem thường.
Trần Ngọc Phong chầm chậm đứng dậy, cất viên đan vào lại bình, đoạn quay sang nhìn Tô Khôi Hàn, ánh mắt hoàn toàn thay đổi.
“Từ giờ, nếu ta còn có đan dược nào nghi ngờ, sẽ tìm ngươi xem trước.”
“Vậy huynh tin ta?” – Tô Khôi Hàn hỏi.
“Không hoàn toàn.” – Trần Ngọc Phong đáp thẳng, rồi mỉm cười – “... nhưng ta muốn tin.”
Tô Khôi Hàn lặng im, ánh mắt sâu như nước giếng cổ. Hắn biết, đây là sợi chỉ đầu tiên, nối hắn vào dòng xoáy thật sự của thế giới tu đạo.