Không biết có phải hay không thẹn thùng mà Cảnh Lăng ra lệnh trong lúc nàng luyện múa, Oanh Nhi phải ở trước cửa canh chừng. Hơn nữa còn rất nghiêm túc không cho Oanh Nhi lén nhìn lén.
Oanh Nhi sờ sờ cái mũi, nhìn cửa phòng bị đóng chặt, cũng không nói cái gì, nàng đối với Công Chúa hành vi như vậy đã quen thuộc.
Oanh Nhi tùy rằng cũng rất tò mò Công Chúa múa cái gì, nhưng là ngại mệnh lệnh của Công Chúa, cuối cùng vẫn là nhịn xuống không có lén nhìn.
Một mình Cảnh Lăng luyện múa, cách một đoạn thời gian sẽ theo bản năng nhìn ra hướng cửa. Cũng không có thấy Oanh Nhi nhìn lén. Trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia mất mát, nàng kỹ thuật múa, liền như vậy không có lực hấp dẫn sao! Nói không cho Oanh Nhi nhìn lén, Oanh Nhi liền thật sự không xem đâu! Quả thực là ngu ngốc!
Luyện được nửa canh giờ, Cảnh Lăng cảm thấy thật không thú vị, liền đi ra ngoài.
Nhìn thấy Cảnh Lăng xuất hiện, Oanh Nhi đem đến một cái khăn lau mặt, mỉm cười nói, " Công Chúa lau mặt đi."
" Hừ." Cảnh Lăng hừ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn Oanh Nhi.
Oanh Nhi sửng sốt, có chút không rõ tại sao Công Chúa lại thay đổi tính tình. Nàng vừa mới, hình như nhìn thấy trong mắt Công Chúa một tia ủy khuất? Oanh Nhi lắc đầu, nhất định là nàng nhìn lầm. Vừa rồi không có chuyện gì hết, Công Chúa như thế nào lại ủy khuất.
" Công Chúa, trước lau mặt đi, rồi hãy tức giận." Nhìn Cảnh Lăng đứng im kế bên, " Mồ hôi ra nhiều sẽ không thoải mái."
Cảnh Lăng hừ một tiếng, nhưng mà vẫn nhận cái khăn. Có sinh khí cùng Oanh Nhi cũng không nên làm bản thân mình chịu thiệt nha. Cả người toàn mồ hôi thật khó chịu.
" Công Chúa, để Oanh Nhi giúp người lau đi." Oanh Nhi mỉm cười, tránh đi bàn tay của Cảnh Lăng, cầm lấy khăn mặt giúp Cảnh Lăng chà lau hai má, cổ.
Cảnh Lăng vừa định nói không cần, khăn mặt cũng đã chạm vào mặt. Ấm áp khăn làm cho nàng vô cùng thoải mái. Cũng không có nói ra lời từ chối.
" Công Chúa, cần phải tắm rửa?" Thay Cảnh Lăng lau xong cổ, Oanh Nhi hỏi.
" Ừ." Cảnh Lăng gật gật đầu, " Ngươi cùng ta đi." Cảnh Lăng dĩ nhiên đem chuyện vừa mới sinh khí quên sạch.
" Tốt." Trong mắt Oanh Nhi tràn đầy ý cười. Cùng Công Chúa tắm rửa, cũng đã thành thói quen.
Sau vài ngày, Cảnh Lăng mỗi lần luyện múa xong, đều khó chịu với Oanh Nhi.
Oanh Nhi mỗi lần đều khó hiểu, Công Chúa có phải hay không trong lúc luyện vũ, gặp chuyện không vui. Cuối cùng, nhịn không được, Oanh Nhi vẫn là nhìn lén xem Công Chúa xảy ra chuyện gì, lén mở ra cửa, vụиɠ ŧяộʍ nhìn thoáng qua. Cảnh Lăng liền quay đầu lại, hai người nhìn nhau. Oanh Nhi sửng sốt, lại bị Công Chúa nhìn thấy. Nhưng là, Cảnh Lăng cũng không có sinh khí, thậm chí còn hướng tới Oanh Nhi cười một cái, tiếp tục luyện múa.
Này buổi chiều, Cảnh Lăng luyện tập rất chăm chỉ, hơn nữa thời gian luyện tập còn lâu hơn bình thường.
" Công Chúa, lau mặt." Giống như trước, Cảnh Lăng đi ra ngoài, Oanh Nhi liền đem khăn tới. Lúc này đây, Cảnh Lăng không có tức giận, cũng không cự tuyệt, ngược lại còn mỉm cười, tùy ý Oanh Nhi giở trò.
" Oanh Nhi, ngươi hôm nay nhìn lén ta." Oanh Nhi đang chà lau thì Cảnh Lăng nói.
" Oanh Nhi chính là có chút lo lắng cho Công Chúa." Động tác Oanh Nhi dừng một chút, phát hiện Công Chúa không có tức giận, lại tiếp tục động tác.
" Ngươi cãi mệnh lệnh của ta." Cảnh Lăng nheo mắt nói.
" Là lỗi của Oanh Nhi." Oanh Nhi nói, " Oanh Nhi cam đoan, sau này tuyệt đối không nhìn lén nữa." Hôm nay nhìn một chút Công Chúa luyện múa, tựa hồ cũng không có chuyện gì không đúng, hẳn là không cần lo lắng.
Vừa nghe Oanh Nhi nói xong, Cảnh Lăng nóng nảy, thốt ra, " Ngươi dám."
" Ách" Oanh Nhi sửng sốt một chút, lập tức ngẩn người nhìn Cảnh Lăng, " Công Chúa ý tứ là…"
Cảnh Lăng thầm mắng mình ngốc một tiếng, tránh khỏi tầm mắt của Oanh Nhi, " Ta, ta đi tắm rửa…"
Nhìn Cảnh Lăng cơ hồ là bỏ chạy, Oanh Nhi mỉm cười. Nàng hình như, vì sao mấy ngày trước Công Chúa sinh khí. Công Chúa của nàng thật sự ngạo kiều mà lại không được tự nhiên. Thật sự rất đáng yêu nha.
Đoạn thời gian sau đó, Oanh Nhi ở Cảnh Lăng ngầm đồng ý, mỗi lần đều nhìn lén Cảnh Lăng tập luyện. Oanh Nhi không thể không thừa nhận nhà nàng Công Chúa kỹ thuật múa quả nhiên vô cùng xinh đẹp.
Thọ yến của Hoàng đế rất nhanh liền diễn ra, Cảnh Lăng tìm được vị trí của mình, thân là Trưởng Công Chúa bên người cung nữ, Oanh Nhi lẳng lặng đứng ở bên người Cảnh Lăng. Nếu không phải đây là buổi cung yến nghiêm túc, Cảnh Lăng nhất định sẽ lôi kéo Oanh Nhi ngồi cùng.
Nhìn ra trong mắt Công Chúa suy nghĩ, Oanh Nhi mỉm cười, " Có thể đứng ở bên người Công Chúa, Oanh Nhi đã rất thỏa mãn. Cùng Công Chúa một chỗ cho dù đứng, Oanh Nhi đều cảm thấy hạnh phúc."
" Tùy…. Tùy ngươi…." Chống lại ánh mắt tràn đầy chân thành của Oanh Nhi, Cảnh Lăng bối rối tránh đi. Trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt tràn đầy oán độc. Cảnh Lăng lúc này mới nhớ tới, này thọ yến nàng còn chuyện quan trọng phải làm đâu.
Cảnh Bình lộ ra một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Cảnh Lăng liếc mắt, liền dời đi tầm mắt giống như Cảnh Bình là thứ gì đó dơ bẩn nhìn lâu làm người ta cảm thấy ghê tởm.
Nụ cười của Cảnh Bình tựa hồ giữ không được, Cảnh Lăng này tiện nhân nàng nhất định cho nàng ta đẹp mặt!
" Công Chúa, ánh mắt của Cảnh Bình Công Chúa , thật không tốt." Thấy được trong mắt Cảnh Bình toát ra oán độc, Oanh Nhi nhíu nhíu mày, theo bản năng chán ghét này Công Chúa.
" A" Cảnh Lăng mỉm cười, " Chỉ là nho nhỏ mà thôi."
" Hoàng Thượng, biết hôm nay là ngày sinh của người, Bình nhi chuẩn bị một đại lễ vật đâu." Lưu quý phi che miệng cười.
" Nga?" Hoàng đế nhíu mày nhìn về phía Lưu quý phi, " Không biết là cái gì lễ vật?'
" Này để cho Bình Nhi nói đi." Lưu quý phi khẽ cười, âm thầm hướng Cảnh Bình ra hiệu.
Cảnh Bình đi đến chính giữa hướng về phía Hoàng đế thi lễ, " Phụ hoàng nhi nữ thuở nhỏ có tập múa, muốn múa một khúc, thỉnh phụ hoàng vui lòng nhận cho."
" Múa….. sao?" Hoàng đế nhíu mày, hắn nếu nhớ không lầm, chủ ý hiến vũ là Cảnh Lăng nói với hắn cùng Cảnh Bình. Cảnh Lăng căn bản không biết múa, múa phỏng chừng cũng là nhất thời nói ra. Nhưng là Cảnh Bình thì khác, Cảnh Bình vừa nói là thuở nhỏ học tập. Hai người nếu cùng nhau hiến vũ, cao thấp đã rõ. Cảnh Lăng khẳng định so với Cảnh Bình kém hơn. Nghĩ như vậy, Hoàng đế nhìn Cảnh Bình ánh mắt cũng mang theo vài phần hờn giận. Hắn là không phải xem thường này nữ nhi? Bởi vì Cảnh Bình cùng ngươi kia khuôn mặt có vài phần giống nhau, nên hắn mới đem Cảnh Bình về. Nhưng là hiện tại xem ra, mang về Cảnh Bình, tựa hồ không phải một cái quyết định sáng suốt.
Ờ Hoàng đế tự hỏi thời điểm, Cảnh Bình đã đổi xong quần áo, bắt đầu khiêu vũ.
Cảnh Bình động tác nhẹ nhàng, giống như một con bướm, vẻ mặt toát ra ý cười ôn nhu, cùng người kia vài phần tương tự. Nếu là bình thường, hoàng đế nhất định sẽ vì bài múa này mà càng thêm yêu thích Cảnh Bình. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Cảnh Bình làm như vậy là cố ý hạ bệ Cảnh Lăng, hoàng đế liền cảm thấy không có hứng thú.
Nhìn về phía Cảnh Lăng, hoàng đế phát hiện, Cảnh Lăng thực bình tĩnh nhìn Cảnh Bình múa, ngẫu nhiên sẽ cùng bên người cung nữ nói vài câu. Cảnh Lăng quay đầu lại, nhìn về phía Hoàng đế, lộ ra một nụ cười tự tin, trong tràn đầy ý chí chiến đấu, giống như đang nói, ta múa nhất định đẹp hơn nàng, hoàng đế lập tức mềm lòng, này hắn nữ nhi, thật sự quá ngây thơ rồi, người khác đối với nàng tính kế, nàng lại vô tư như vậy. Hoàng đế yên lặng trong lòng ra quyết định, về sau phải đối với Cảnh Lăng tốt hơn.
" Oanh Nhi ngươi cảm thấy Cảnh Bình khiêu như thế nào?" Nhìn Cảnh Bình múa, Cảnh Lăng hỏi.
" Cùng Công Chúa quả thực là khác nhau một trời một vực." Trong mắt Oanh Nhi hiện lên một tia khinh thường.
" A" Cảnh Lăng thấp giọng cười, " Này Cảnh Bình, thật sự là muốn chết."
" Công Chúa?"
" Oanh Nhi, ngươi chờ xem." Cảnh Lăng nói, " Từ nay về sau, Cảnh Bình ở trong cung cũng không còn yên ổn nữa." Ít nhất phụ hoàng sẽ cảm thấy nàng là một người có tâm kế. Người có tâm kế, vô luận như thế nào, cũng không được phụ hoàng sủng ái.
Nàng đoán chắc điểm này, cho nên mới cố ý ở trước mặt Cảnh Bình nói hiến vũ tặng phụ hoàng. Là muốn làm cho Cảnh Bình dính bẫy.
Nàng muốn nhìn, kiếp này, Cảnh Bình có thể hay không chỉ bằng một bài múa, có được phụ hoàng ân sủng.