Trưởng Công Chúa Trùng Sinh

Chương 20: Thổ lộ

Ngây người ở chỗ bãi săn bắn vài ngày, Cảnh Lăng liền đi theo Hoàng đế về cung. Về phần Cảnh Bình, cứ tưởng Hoàng đế nhất thời quật khởi, lại không ngờ Hoàng đế lại ban thưởng một tòa tiểu cung điện. Trong cung những ai có thể có cung điện đều là các công chúa được sủng ái. Ngoại trừ Trưởng Công Chúa, thất công chúa, bát công chúa, nay lại thêm một người. Ngoại trừ được hoàng thượng sủng ái, Lưu quý phi cũng thường xuyên đến thăm Cảnh Bình Công Chúa. Trong cung mọi người đều biết, vị Công Chúa mới tới có hai chỗ dựa vững chắc đâu.

Trong điện Công Chúa, Oanh Nhi chống cằm, nhìn Cảnh Lăng, hỏi, " Công Chúa, người nói, Cảnh bình người này cuối cùng là loại người nào nha?"

" Ta cũng không biết." Cảnh Lăng lắc đầu, kiếp trước Cảnh Bình cũng là đột ngột xuất hiện. Cũng không biết tại sao phụ hoàng lại sủng ái nàng như vậy.

" Lại nói tiếp Cảnh Bình Công Chúa, cùng người khuôn mặt có nét giống nhau đâu." Nhớ tới tướng mạo của Cảnh Bình, Oanh Nhi nói.

" Trước kia phụ hoàng cũng từng nói, ta rất giống mẫu hậu." Cảnh Lăng mỉm cười nhìn Oanh Nhi.

" Nhưng là Oanh Nhi thấy Công Chúa giống Hoàng Hậu chỗ nào nha." Oanh Nhi nói

" Ai biết được." Cảnh Lăng nhún vai, " Có lẽ Phụ hoàng là nói những nét đặc biệt đâu."

" Có lẽ đi…." Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, Oanh Nhi cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.

Hồi cung được mấy ngày, Cảnh Lăng nơi này cũng không được bình yên cho lắm. Mỗi lần Cảnh Lăng sai người đi lấy này nọ, đều bị Cảnh Bình lấy trước. Thường xuyên nhiều lần, sắc mặt Cảnh Lăng cũng không còn tốt. Nàng tuy rằng mặc kệ Cảnh Bình, cũng không có nghĩa nàng chịu để cho người khác khi dễ.

Cung nữ bị phái đi tìm hiểu tin tức về cung bẩm báo, " Công Chúa, Cảnh Bình Công Chúa, cùng Hoàng Thượng ở ngự hoa viên ngắm hoa."

" Ta đã biết." Phất tay đem cung nữ cho ra, Cảnh Lăng kêu Oanh Nhi, " Oanh Nhi, cùng ta đi ngự hoa viên." Từ khi trọng sinh nàng vẫn là cùng Oanh Nhi ở trong cung điện, cũng không có thường đi lại trong cung.

" Tốt." Oanh Nhi trong mắt hiện lên mỉm cười. Cùng Công Chúa đi đến gặp Hoàng Thượng, phải tố cáo một chút chuyện của Cảnh Bình cùng Công Chúa.

Nhìn trong mắt Oanh Nhi, Cảnh Lăng liền biết Oanh Nhi suy nghĩ cái gì, Cảnh Lăng mỉm cười, " Ta không phải đi đến phụ hoàng để kể khổ nha."

" Ôi chao?" Oanh Nhi sửng sốt, không kể khổ, vậy đi gặp Hoàng thượng để làm gì.

" Kể khổ chỉ làm cho chúng ta yếu thế, ta là Trưởng Công Chúa sao lại để cho một kẻ không rõ lai lịch thắng thế nha." Trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia cơ trí, " Nàng muốn cùng ta hơn thua, phải xem năng lực của nàng."

Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi đến ngự hoa viên, Cảnh Bình cùng Hoàng Thượng ngồi trong đình nói chuyện phiếm, không khí thoạt nhìn vô cùng hài hòa.

" Gặp qua phụ hoàng." Cảnh Lăng đi lên hướng hoàng đế thi lễ.

" Bình thân." Nhìn Cảnh Lăng xuất hiện, hoàng đế mỉm cười, " Lăng nhi, đến đây lúc nào?"

" Vừa mới." Cảnh Lăng đi đến ngồi bên cạnh Hoàng đế, " Ở trong điện cảm thấy buồn chán liền đi ra dạo một chút."

" Ừ, nên thường xuyên đi dạo." Hoàng đế nói, " Ngươi suốt ngày cứ ở trong cung của mình, không biết thành bộ dáng gì nữa."

" Phụ hoàng, người cũng biết, nữ nhi thích im lặng." Ôm cánh tay hoàng đế, Cảnh Lăng nói, " Bình thường không thích ra ngoài."

" Vậy hôm nay sao lại ra đây?" Hoàng đế cười cười, thật hưởng thụ cảm giác nữ nhi làm nũng.

" Còn có thể do cái gì." Trừng mắt nhìn Hoàng đế, ánh mắt vô thức nhìn qua Cảnh Bình. Cảnh Lăng bày ra bộ dáng ghen tị vô cùng nhuần nhuyễn.

" Lại nói tiếp, trẫm còn không có chính thức cùng ngươi giới thiệu qua Bình nhi." Hoàng đế nói xong, kéo Cảnh Bình đến trước Cảnh Lăng, " Bình nhi sinh cùng ngày với ngươi, chỉ chậm hơn ngươi một canh giờ."

" Gặp qua Trưởng c." Cảnh Bình đối với Cảnh Lăng thi lễ, bày ra hình tượng cung kính ôn hòa.

" Hừ" Cảnh Lăng không thèm để ý.

" Lăng nhi, ngươi lại nháo cái gì đâu?" Nhìn bộ dáng của Cảnh Lăng, trong mắt Hoàng đế hiện lên một tia sủng nịch cùng bất đắc dĩ, " Bình nhi lại không có chọc giận ngươi."

" Nàng xuất hiện chính là chọc giận ta." Cảnh Lăng nhỏ giọng than thở, thanh âm không tính là quá nhỏ, ít nhất Hoàng đế ngồi bên cạnh cũng nghe thấy. Trong mắt hoàng đế càng thêm bất đắc dĩ, này nữ nhi, vẫn là rất tùy hứng đâu, bình thường hắn rất sủng ái nàng đâu.

Vụиɠ ŧяộʍ nhìn Cảnh Bình, Cảnh Lăng lắc lắc quần áo, không được tự nhiên nói, " Không cần hành lễ. Tuy rằng ta không thích ngươi, nhưng mà chúng ta vẫn là tỷ muội, ngươi hành lễ với ta, ta cảm giác thấy không tốt cho lắm."

Nghe được Cảnh Lăng nói, lại nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của nàng. Hoàng đế cười cười, hắn đây là suy nghĩ cái gì. Lăng nhi tuy rằng tùy hứng, nhưng là thập phần chân thật cùng thiện lương, như vậy nữ nhi càng thêm yêu thương. Tại đây hoàng cung một nơi không tốt đẹp, này phân hồn nhiên thật sự khó có được. Nghĩ đến người kia. Nhớ đến người nọ, Hoàng đế chợt buồn lên.

" Phụ Hoàng người suy nghĩ cái gì?" Thanh âm của Cảnh Lăng đem hoàng đế tỉnh lại.

" Không có gì, trẫm là suy nghĩ mấy hôm trước có mấy món bảo bối." Hoàng đế mỉm cười sờ đầu Cảnh Lăng, " Ngươi suốt ngày trong cung cũng là buồn chán đi, hồi cung trẫm cho vài người đem toàn bộ ban thưởng cho ngươi."

" Phụ hoàng tốt nhất." Cảnh Lăng vẻ mặt tươi cười, giống như một cái hài tử chiếm được bảo bối. Ở Hoàng đế nhìn không thấy, trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia oán độc.

" Tuy rằng thưởng cho ngươi, nhưng là ngươi cũng đừng suốt ngày ở trong cung biết không?" Hoàng đế quan tâm.

" Đã biết, phụ hoàng." Cảnh Lăng nhu thuận trả lời, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Cảnh Lăng lại nói, " Lại nói, tháng sau chính là phụ hoàng sinh nhật đi."

" Làm sao vậy?" Hoàng đế cười nói, " Ngươi chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này."

" Nữ nhi mấy ngày trước có học múa, muốn ở phụ hoàng sinh nhật khiêu cho phụ hoàng xem." Cảnh Lăng mỉm cười, " Bất quá nữ nhi múa không tốt, còn thỉnh phụ hoàng tha lỗi."

" Ngươi biết múa?" Trong mắt hoàng đế hiện lên một tai kinh ngạc. còn có một tia hoài niệm, người kia kỹ thuật múa nhưng là trong cung đứng nhất.

" Vâng." Cảnh Lăng gật gật đầu, " Đến lúc đó phụ hoàng không được cười chê ta nha."

" Yên tâm đi, phụ hoàng sẽ không." Hoàng đế nhìn Cảnh Lăng ánh mắt càng thêm ôn nhu, " Chỉ cần ngươi khiêu, phụ hoàng đều thích."

" Vậy là tốt rồi." Cảnh Lăng nheo mắt, thoạt nhìn thật cao hứng.

" Trẫm còn có tấu chương cần phê duyệt, về trước ngự thư phòng, chính ngươi tiếp tục chơi đi." Hoàng đế đứng dậy, nói.

" Cung đưa phụ hoàng." Cảnh Lăng cùng Cảnh Bình đồng thời nói.

Thẳng đến lúc không còn nhìn thấy hình dáng hoàng đế, Cảnh Lăng trên mặt toàn bộ tươi cười đều biến mất, nhìn về phía Cảnh Bình tràn ngập lãnh ý, " Dã loại, cũng xứng cùng ta tranh phụ hoàng." Cảnh Lăng hừ một tiếng, mang theo Oanh Nhi đi khỏi.

Nhìn Cảnh Lăng bóng dáng, trong mắt Cảnh Bình càng thêm oán độc. Nàng cùng hoàng đế trò chuyện với nhau đang vui, Cảnh Lăng xuất hiện, cướp đi hết thảy toàn bộ chú ý của hoàng đế, hiện tại còn trào phúng nhìn nàng. Nàng nhất định sẽ làm Cảnh Lăng trả giá. Múa phải không? Nàng Cảnh Bình cái khác không giỏi chính là khiêu vũ đặc biệt am hiểu. Phụ Hoàng thọ yến nàng nhất định đoạt đi trên người Cảnh Lăng toàn bộ tỏa sáng.

" Công Chúa, ngươi khi nào thì cùng người khác học múa, Oanh Nhi tại sao lại không biết?" Ra ngự hoa viên, Oanh Nhi nghi hoặc hỏi.

' Ta nói bừa." Cảnh Lăng hướng về Oanh Nhi thè lưỡi, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.

" Nói bừa?" Oanh Nhi sửng sốt, " Vậy người còn nói trong thọ yến hoàng thượng múa một khúc." Ở trí nhớ Oanh Nhi, Công Chúa chưa bao giờ học qua múa nha."

" Yên tâm đi, Bản Công Chúa đều có diệu chiêu." Cảnh Lăng ngoéo một cái thần, trong mắt hiện lên mỉm cười, " Thọ yến người chờ mà mở mắt đại giới đi."

" Nếu là như vậy." Nhìn thấy trong mắt Cảnh Lăng tràn đầy tự tin, Oanh Nhi thật tin tưởng Cảnh Lăng sẽ làm được, " Công Chúa, kia Oanh Nhi đành mỏi mắt mong chờ."

" A" Cảnh Lăng khẽ cười, " Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ say mê ta."

" Công Chúa, không cần đến lúc đó, bây giờ Oanh Nhi cũng đã say mê người." Oanh Nhi trong mắt hiện ra một tia sủng nịch ý cười.

" Ngươi khi nào không thương ta?" Cảnh Lăng cười nói, " Theo Bản Công Chúa nhiều năm như vậy, ngươi không thương ta, ta mới cảm thấy kỳ quái nha."

" Công Chúa điện hạ, người thật tự tin."

" Bản Công Chúa chỉ đối với ngươi tự tin, nói ngươi là không phải sớm yêu thích Bản Công Chúa?"

" Vâng, ở lúc Công Chúa cứu Oanh Nhi trong nháy mắt, Oanh Nhi đã thật sâu mê luyến người." Trong mắt Oanh Nhi tràn đầy thâm tình, không có nửa phần vui đùa.

Đáng tiếc là Cảnh Lăng không nhìn thấy. Ở Oanh Nhi nói ra những lời này, trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia trầm tư. Oanh Nhi những lời này thật quen thuộc, nhưng nàng lại nhớ không ra.

Editor: Hazz Đôi khi những lời mình nói là thật lòng mà người ta cứ cho là mình đùa giỡn. Cái cảm giác lấy hết dũng khí nói ra lòng mình đổi lại chỉ là một tràng cười, thiệt là thốn. Có ai cùng cảnh ngộ không vậy?

Đôi lời tâm sự mỏng, dạo này sao tâm trạng quá đi.