Cảnh Bình múa xong, Hoàng đế chỉ hơi hơi gật đầu, cũng không có tán thưởng nhiều. Giống như đang nhìn một cái vũ đạo không hấp dẫn.
Cảnh Bình ngẩn người khi hoàng đế lạnh lùng. Thái độ của hoàng đế khác xa với suy nghĩ của nàng. Nàng lựa chọn khiêu vũ, ngoại trừ hơn thua với Cảnh Lăng, còn có đó là bởi vì Hoàng đế vô cùng thích vũ đạo, thậm chí có thể nói là si mê. Vũ đạo của nàng tuy rằng không đứng đầu nhưng là nàng tự tin có thể làm cho Hoàng đế vừa lòng. Đến cuối cùng là nàng đã làm sai cái gì, Cảnh Bình nghĩ hoài mà vẫn không ra.
Khóe miệng Cảnh Lăng gợi lên một chút châm chọc ý cười, nàng đã đoán đúng.
Kiếp trước, Cảnh Bình dựa vào một bài vũ đạo làm náo động, thậm chí còn được ngồi bên cạnh phụ hoàng. Lúc đó, Cảnh Bình thật sự đã vượt qua mình. Kiếp trước nàng chỉ biết tức giận mà đứng nhìn, nhưng là kiếp này bất đồng. Nàng có thể ngồi ở chỗ này cười xem Cảnh Bình thất bại.
" Công Chúa, thoạt nhìn tâm tình của người rất tốt!" Oanh Nhi sâu sắc phát hiện khóe miệng hơi hơi kéo lên.
Cảnh Lăng cười nói : " Bản Công Chúa khi nào thì tâm tình không tốt ?"
" Một thời gian, Oanh Nhi không có nhìn lén Công Chúa khiêu vũ." Oanh Nhi không nhường nhịn nói.
" Oanh Nhi" Trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia bất đắc dĩ, " Không cần phải luôn thành thật như vậy, Bản Công Chúa sẽ cảm thấy mất mặt."
" Oanh Nhi lần sau sẽ chú ý." Trong mắt Oanh Nhi hiện lên một tia mỉm cười, nhưng Cảnh Lăng lại không có nhìn thấy.
Cảnh Lăng nơi này chuyện trò vui vẻ thì Cảnh Bình nơi đó lại lạnh như băng một mảnh. Tất cả mọi người đều biết, Cảnh Bình Công Chúa tựa hồ cũng không như lời đồn được sủng ái, ánh mắt nhìn Cảnh Bình cũng giảm đi vài phần tôn kính, hơn vài phần hèn mọn. Dân gian công chúa vẫn là dân gian công chúa. Ngày sinh của Hoàng thượng chỉ biết khiêu một bài múa không ra sao, dẫn đến mất mặt.
Đem xung quanh mọi người biểu tình nhìn vào mắt, Cảnh Bình ánh mắt nhiễm một tia tức giận. Lơ đãng nhìn lại ánh mắt hờ hững của Cảnh Lăng, Cảnh Bình chỉ cảm thấy tâm trạng một trận buồn bực.
" Phụ hoàng nữ nhi cũng có một bài múa…" Cảnh Lăng đứng dậy, vừa định nói, đã bị một người từ bên ngoài đánh gãy.
" Hoàng, Hoàng Thượng, khởi bẩm Hoàng Thượng!" Một thái giám vội vàng tiến vào, quỳ gối trên đại điện.
" Chuyện gì, như vậy hoang mang rối loạn." Hoàng đế nhìn thái giám đang quỳ gối, hỏi.
Tựa hồ là do gấp gáp chạy, thái giám hít sâu hai hơi, mới nói, " Phiêu, Phiêu, Phiêu Kị tướng quân hồi kinh!"
" Ngươi nói cái gì?" Hoàng đế đứng lên, trong mắt hiện lên một tia vui sướиɠ.
" Hoàng Thượng, Phiêu Kị tướng quân đã hồi kinh, giờ đã đến ở ngoài hậu điện." Thái giám nói.
" Còn không mau mời vào." Hoàng đế nói.
Không bao lâu, Phiêu Kị tướng quân liền dẫn đi theo thái giám bước vào nội điện. Người tới mặt quan như ngọc, áo trắng tóc đen, y phục hơi phất phơ phiêu phiêu dật dật, hiện ra một cỗ phóng đãng không kiềm chế được, con ngươi đen láy sắc bén.
Nhìn người này, Cảnh Lăng ngẩn người, trí nhớ ngày xưa toàn bộ nảy lên. Này nam nhân, có chết nàng cũng không quên! Tướng quân, Vệ Trung! Này nam nhân hủy nàng cùng Oanh Nhi cả đời! Trong mắt Cảnh Lăng tràn ngập cừu hận, toàn bộ thân mình bởi vì tức giận mà run nhẹ.
"Công Chúa?" Một bàn tay đặt lên vai của Cảnh Lăng, bên tai truyền đến Oanh Nhi ôn nhu mang theo lo lắng thanh âm, " Người sao vậy?"
Quay đầu, nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ôn nhu. Tâm tình Cảnh Lăng lại bình tĩnh hơn. Hôm nay không giống như xưa, hiện tại nàng, sẽ không lại yêu thương hắn, tất cả bi kịch cũng sẽ không xảy ra. Chỉ cần có Oanh Nhi bên cạnh mình, nàng không nên lo lắng.
" Không có gì." Vỗ vỗ bàn tay của Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói, " Chính là, nhớ tới trước kia một cái ác mộng thôi."
" Công Chúa, đừng sợ, Oanh Nhi luôn ở bên cạnh người, cho dù là ác mộng, cũng không thể khi dễ Công Chúa." Oanh Nhi mỉm cười nói.
" Oanh Nhi, có ngươi thật tốt." Cảnh Lăng mỉm cười.
Cảnh Lăng nội tâm tràn đầy thù hận thì Cảnh Bình nhìn thấy Vệ Trung trong nháy mắt trên mặt đã hiện lên vài tia đỏ ửng. Này tướng quân, đang lúc tuổi thanh xuân nữ tử, ai lại không động tâm đâu?
" Tham kiến Hoàng Thượng." Vệ Trung đi đến chính giữa, đối với Hoàng đế thi lễ.
" Vệ ái khanh xin đứng lên." Trong mắt Hoàng đế tràn đầy ý cười, nói, " Hai ngày trước ái khanh không phải còn dùng bồ câu đưa tin, nói còn tại biên quan, chuẩn bị hồi kinh, như thế nào nhanh như vậy liền tới kinh thành?"
" Vi thần biết hôm nay là ngày sinh của Hoàng Thượng, cho nên ra roi thúc ngựa, trở về tham dự." Vệ Trung còn nói, " Thần còn mang về đây ba vạn quân, làm hạ lễ hiến cho Hoàng Thượng!"
" Ha ha, tốt." Hoàng đế cười to, nói, " Vệ tướng quân quả nhiên là hào kiệt, trẫm rất vừa lòng, người tới, ban thưởng ghế ngồi.
Không biết có phải do Hoàng đế cố ý an bài, chỗ ngồi của Vệ Trung vừa lúc đối diện với Cảnh Lăng, Cảnh Lăng ngẩng đầu có thể thấy.
Không muốn nhìn đến khuôn mặt chán ghét của hắn, Cảnh Lăng làm bộ như cùng cung nữ bên người nói chuyện.
" Hoàng Thượng, Bình Nhi đã biểu diễn xong rồi, tiếp đến có phải hay không đến phiên Lăng Nhi." Lưu quý phi nói.
Hoàng đế nhíu nhíu mày, vừa muốn nói cái gì. Cảnh Bình liền đứng lên, nói " Phụ hoàng, này điệu nhảy, tỷ tỷ bỏ không ít tâm tư, còn thỉnh phụ hoàng không cần cô phụ tỷ tỷ một mảnh tâm ý."
Chân mày của Hoàng đế càng nhíu chặt hơn. Cảnh Lăng mỉm cười châm chọc, này Cảnh Bình thật là muốn chết.
" Phụ hoàng, nữ nhi xin đi thay quần áo." Cảnh Lăng thoải mái đứng lên, hướng Hoàng đế thi lễ, nói.
" Nếu là như thế, ngươi đi đi." Nhìn về Cảnh Lăng, trong mắt Hoàng đế nhiễm thượng một tia ôn nhu, " Tùy ý múa là được."
" Nữ nhi hiểu được." Cảnh Lăng cúi đầu đi xuống.
*
Tiếng tiêu du dương vang lên, Cảnh Lăng mặc một bộ quần áo đỏ rực, từ bên ngoài bước vào. Thân thể nhẹ nhàng mềm mại. Mỗi một cái động tác, đều tràn ngập ngoài ý muốn hấp dẫn. Tay áo dài duỗi ra, thân thể mềm mại tùy theo xoay tròn. Giống như đang bay lên, nhẹ nhàng phiêu phiêu, giống như Lăng Ba tiên tử. Mọi người bên trong điện, nhất thời đều nhìn xem có chút ngây ngốc.
Oanh Nhi si ngốc nhìn Cảnh Lăng múa, nàng không phải lần đầu tiên xem Công Chúa múa, nhưng mà mỗi lần xem đều có cùng một cảm giác rung động. Nhất là lần này, Cảnh Lăng mặc quần áo đỏ rực, mê hoặc lòng người. Oanh Nhi chỉ cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình đều bị câu dẫn đi mất. Trái tim đập nhanh.
Khác với mọi người đắm chìm ở Cảnh Lăng tuyệt vời kỹ thuật múa, Hoàng đế giờ phút này tràn đầy kinh ngạc, còn có không muốn xa rời. Này điệu nhảy, là người nọ thành danh khúc. Nguyên bản nghĩ đến từ nay về sau sẽ không bao giờ nhìn thấy, lại không nghĩ, của nàng nữ nhi, còn có thể tái hiện như vậy phong thái. Không tự giác, một giọt nước mắt theo hai má Hoàng đế chảy xuống.
Múa xong, mọi người thật vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Hồi lâu về sau, mới bộc phát ra tiếng vỗ tay, dưới vang lên một mảnh tán thưởng. Liền ngay cả Vệ Trung nhìn Cảnh Lăng ánh mắt cũng có chút thay đổi, hơn vài tia hứng thú, còn có tìm tòi nghiên cứu. Trong lúc vô tình chống lại tướng quân hơi tìm tòi nghiên cứu, Cảnh Lăng khóe miệng gợi lên một chút châm chọc ý cười. Này điệu nhảy là kiếp trước, vì muốn có được yêu quý, nên liều mạng học tập. Kiếp trước, hắn liếc nhìn cũng không thèm. Không nghĩ tới, kiếp này tại đây tình huống lại cho hắn thấy được. Quả nhiên là tạo hóa trêu người sao?
" Nữ nhi bêu xấu" Thi lễ với hoàng đế, Cảnh Lăng nói.
" Ngươi không có bêu xấu,." Hoàng đế nói, " Vũ đạo của ngươi, làm cho trẫm kinh ngạc. Lăng Nhi đến ngồi bên cạnh ta."
Trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ tới, kiếp trước là đãi ngộ của Cảnh Bình. Hôm nay lại xuất hiện ở mình. Cảnh Lăng rất nhanh liền thu hồi trong mắt kinh ngạc, ngồi xuống bên người Hoàng đế.
" Lăng Nhi, ngươi cũng biết, này điệu nhảy là do ai sáng tạo." Hoàng đế phấn khởi hỏi.
" Là cố tương Vương phi." Cảnh Lăng hồi đáp, " Nghe nói Vương phi tài múa là thiên hạ đệ nhất, nữ nhi không có gặp qua, thật đáng tiếc."
" Không cần đáng tiếc." Hoàng đế trìu mến sờ sờ Cảnh Lăng đầu, " Trẫm đã muốn của ngươi trên người, nhìn đến bóng dáng của nàng." Hoàng đế trong mắt tràn đầy thâm tình , hình như là xuyên thấu qua nàng đang nhìn một người khác. Trong lòng Cảnh Lăng xuất hiện nghi hoặc, đến tột cùng là nàng quá nhạy cảm, vẫn là….