Editor: Caramel
“A Ngộ, mẹ… Không phải… Mẹ anh gọi đến này!”
Sau khi nhận sai điện thoại, chớp mắt Hạ Sí cũng tỉnh táo lại, nghe được trong di động truyền ra giọng vô cùng dịu dàng của người phụ nữ, cô chẳng dám nhận, cũng chẳng dám tắt!
Xốc chăn lên tùy tiện lê dép chạy nhanh ra ngoài, nhường củ khoai lang nóng bỏng tay này lại cho Thời Ngộ.
Thời Ngộ nhận lấy di động, nhìn lướt qua người cô, “Quay về mặc quần áo.”
Mặc quần áo!
Sao lại nói mấy chuyện dễ gây hiểu lầm này ra khi đang nói chuyện điện thoại thế!
“Thế… Thế…” Hạ Sí cắn môi, chỉ vào điện thoại điên cuồng ám chỉ.
“Đừng lo lắng.” Thời Ngộ nhìn cô đưa tay ra hiệu, giục cô nhanh nhanh về phòng mặc thêm áo khoác vào.
Trong điện thoại bà Thời đã nghe rõ ràng cuộc hội thoại của hai người, mãi đến khi tiếng bước chân của cô gái biến mất, xác định bên cạnh Thời Ngộ không còn ai nữa, bà mới mở miệng: “A Ngộ, nói một đằng làm một nẻo không phải thói quen tốt.”
“Mẹ, con chưa từng giấu diếm mẹ gì cả.”
“Lần trước con nói với mẹ có thể sẽ thất vọng.” Kết quả, sáng sớm gọi điện đến là cô gái nhỏ nhà người ta nhận máy.
“Có thể ý là, có tỷ lệ thành công một nửa.” Anh cãi lại.
“Được rồi, có lẽ con bé bị mẹ dọa sợ rồi, con dỗ dành con bé đi.” Mới nãy vừa nghe là giọng con gái, bà Thời cũng rất bình tĩnh, bà vô cùng hiểu rõ chuyện này. Có thể thay Thời Ngộ nhận điện thoại, thân phận là gì không cần nói cũng biết.
Vì thế nhịn không được mà nhiều lời hai câu.
Phản ứng vô cùng đáng yêu.
“Qua năm mới.” Bà Thời như vô tình mà nhắc đến, “Nếu đêm 30, có thể nhìn thấy cô gái nhỏ đáng yêu đấy, thì mẹ rất vui vẻ đấy A Ngộ.”
Ám chỉ rõ ràng như thế này, anh làm sao không hiểu được chứ.
“Con sẽ dẫn cô ấy đến gặp mẹ.” Trước kia không có cơ hội, còn bây giờ chính là lúc thích hợp nhất.
Quả nhiên, người ở đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ và chờ mong, “Thế thì tốt quá rồi, con bé thích gì? Con nói cho mẹ biết trước đi.”
Còn chưa dẫn người về nhà, mà Thời Ngộ đã sâu sắc cảm nhận được tình cảm của mẹ với con dâu tương lai vô cùng nhiệt tình rồi.
Hạ Sí là đang trốn tránh chờ anh cúp điện thoại mới xuất hiện ở chỗ rẽ cầu thang, mới nãy không dám nhận cũng chẳng dám nghe lén, lúc này nhịn không được mà tò mò, “Anh cùng dì nói gì thế? Có phải… Nhắc đến em không?”
“Em đoán xem?” Bỗng nhiên anh hiểu được vì sao mẹ nói phải dỗ cô, phản ứng thật sự vô cùng chính xác.
Cả đề tài đều quay xung quanh cô, bản thân người trong cuộc lại lúng túng trốn đi, “Vậy ấn tượng của mẹ anh đối với em… Thế nào?”
“Giống hệt với lúc em mới rời giường nghe điện thoại vậy.” Anh mỉm cười, cuối cùng lại sâu xa trả lời.
“A a a a!!!” Hạ Sí hình như muốn nhảy dựng lên, hai tay che má cũng chẳng giấu nổi vẻ ửng đỏ trên mặt.
Cô không phải cố ý mà!
Cô, cô chỉ là ngủ mơ mà thôi!
Ngày hôm đó, Hạ Sí đã lập tức gửi tin nhắn cho Giang Duyệt Hề hỏi thăm bố mẹ Thời Ngộ thích cái gì.
Về phần vì sao lại chẳng hỏi thẳng Thời Ngộ?
Bởi vì anh chẳng khách quan chút nào! Chỉ biết nghe theo lời cô nói, có khi người trong nhà cũng mơ hồ thì sao?
Cho nên, cô vẫn nên tìm người có khoảng cách gần nhất để hỏi thăm, so sánh một chút.
Giang Duyệt Hề nói cho cô, “Chú và dì đều rất tốt, em không cần phải lo lắng đâu, Thời Ngộ thích em, bọn họ là yêu ai yêu cả đường đi lối về đấy.”
“Không, không phải như thế, thì, bình thường bọn họ có yêu thích linh tinh gì không?” Cô tìm hướng mà hỏi, mới có thể để cho bố mẹ Thời Ngộ nhiệt tình đón nhận cô!
“Nếu không muốn nói…”
“Ngày thường, dì thích đọc sách, còn có nấu nướng nữa, còn chú thì không thuốc, không rượu, đặc biệt thích…” Giang Duyệt Hề suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nói cụ thể được, “Đặc biệt thích dì thì có tính không?”
Hạ Sí: “…”
Xong rồi, cô đọc sách thì ngủ, tài nghệ nấu nướng cũng không có.
Sau đó, Giang Duyệt Hề lại cứ đứt quãng nói với cô rất nhiều chuyện về bố mẹ của Thời Ngộ, cô từ từ hiểu ra, tính tình dịu dàng và cẩn thận này của Thời Ngộ là do thói quen của năm tháng dưỡng mà thành.
Giống như ý của Giang Duyệt Hề, Thời Ngộ chọn cô, thì người lớn trong nhà cũng thích cô.
Nhưng mà theo cách mà Thời Ngộ và Giang Duyệt Hề nói, Hạ Sí vẫn cảm thấy lo lắng. Dù sao, người lớn khi đối xử với cô, và bạn bè cùng lứa đối xử với cô chắc chắn sẽ không hề giống nhau.
Cũng giống như việc ở chung với mẹ ruột vài năm, nhưng trong khoảng thời gian đó hai người cũng không gần gũi nhiều, cô cũng đã mười mấy năm chưa được cảm nhận tình cảm ấm áp của gia đình, nên cũng chẳng biết cách phải sống chung với người lớn như thế nào, cho nên, mỗi lần gặp người nhà Thời Ngộ, cô lựa chọn cách trốn tránh.
Bởi vì cô sợ người lớn sẽ không thích cô, càng sợ Thời Ngộ sẽ thất vọng với cô.
Nhưng Thời Ngộ và bố mẹ anh có quan hệ tốt như thế, dù gì cô cũng không thể cứ mãi rúc trong mai rùa của mình được, vẫn phải bước ra ngoài thử xem!
Hai ngày nay, Hạ Sí được đền bù như mong muốn, nhưng bên An Lan lại vô cùng bất an lo sợ.
Lúc mới tiếp xúc với Hạ Sí, Hạ Sí còn không thể nào khống chế được tình huống của bản thân mình, thường xuyên bởi vì chút việc nhỏ mà la hét, cãi nhau ầm ĩ, nhưng sau khi cô bình phục lại sẽ chân thành giải thích với cô ta.
Ngay lúc đầu cô ta cũng chẳng quen làm việc bên cạnh những người này, nhưng bà Từ trả tiền lương rất cao, cô ta lại chẳng nỡ bỏ. Từ từ, cô ta phát hiện ra Hạ Sí là một cô gái vô cùng cố gắng, quan hệ của hai người từ chủ thuê trở thành bạn bè.
Hạ Sí không thích người khác phản đối mình, nhưng ở phương diện cuộc sống lại rất nhát, hoặc là nói, ngoại trừ vũ đạo thì đối với những cái khác thường không bận tâm. Cứ như thế mà có rất nhiều chuyện Hạ Sí thường không tự mình quyết định cứ đẩy lên người An Lan.
Trừ khi Hạ Sí nói rõ lập trường của mình ngay từ đầu, cô ta cũng thành thói quen thay Hạ Sí quyết định tất cả. Mà lần này, xem như cô ta càng đúng phép tắc hơn.
Nhưng vì đàn ông mà từ bỏ tiền đồ của mình cùng với chuyện thỉnh thoảng lại tùy hứng lên thì có khác gì nhau đâu?
Bình tĩnh mà nghĩ lại, cô ta chưa bao giờ muốn tổn thương Hạ Sí, mọi suy nghĩ đều sẽ xuất phát từ Hạ Sí mà nghĩ. Cô ta lo lắng Hạ Sí bị mê hoặc, cứ khăng khăng làm theo ý mình dẫn đến lầm đường lạc lối, mới nhiều lần làm chủ, quyết định như thế.
Nhưng bây giờ Hạ Sí từ chối điện thoại của cô ta, thấy tin nhắn cũng làm như không thấy, cuối cùng An Lan cũng nhận thấy tính nghiêm trọng của sự việc này.
Không có sự đồng ý của chủ hộ, cô ta không thể ra vào Thủy Mộc Thanh Uyển, ở bên ngoài trông coi hai lần vẫn luôn bị mất dấu. An Lan nghĩ bản thân mình đã có một tình bạn vô cùng sâu sắc với Hạ Sí, bây giờ lại đang lo lắng sẽ để mất công việc này.
Hai ngày nay, Mục Minh Viễn vô cùng phấn khởi mà nhờ cô ta trợ giúp, “Tôi tính sẽ tỉ mỉ sắp xếp một nơi tỏ tình, để cho Hạ Hạ thấy được trái tim mình!”
“Sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt thế?” An Lan đang buồn bực trong lòng, nghe kế hoạch của Mục Minh Viễn cũng không nghĩ nhiều.
Mục Minh Viễn thu tay về, “Trước kia tôi nghĩ mình là người khác phái có quan hệ tốt nhất với Hạ Hạ, nên mới tính tiến hành theo tuần tự. Nhưng bây giờ, tình địch đang lắc lư trước mắt như thế, tôi không ra tay nhanh có thể được sao?!”
Vốn dĩ Thời Ngộ tồn tại làm cho Mục Minh Viễn cảm thấy có nguy cơ, mới khẩn trương phá vỡ mối quan hệ này.
Bị Hạ Sí đơn phương cắt đứt liên lạc, An Lan cũng không biết cô đã quay lại với Thời Ngộ, cũng không biết Hạ Sí làm cách nào để thuyết phục cô Aaliyah, trước khi bà đi còn nhắc nhở cô ta phải nói chuyện tốt với Hạ Sí.
Thật ra cô ta rất muốn nói, nhưng Hạ Sí lại chẳng cho cô ta cơ hội…
Đúng rồi! Nếu Mục Minh Viễn thông báo cho Hạ Sí, cô ta còn có thể không gặp được người sao?
Với suy nghĩ đó, trong lòng An Lan cũng đã lên kế hoạch, bỗng nhiên đầy hứng khởi, ngẩng cao đầu giúp Mục Minh Viễn ra kế hoạch, “Tôi biết anh thích Hạ Hạ, tôi giúp anh sắp xếp!”
Có người trợ giúp, Mục Minh Viễn cầu còn không được.
Ngày hôm sau, Hạ Sí tiêu hóa hoàn toàn sự tức giận, cuối cùng cô cũng tính nói chuyện thẳng thắn với An Lan. Giống như Thời Ngộ nói, nói chuyện với nhau để thông suốt là tốt nhất, cho dù không được, cô cũng không thẹn với lòng.
Tiếng chuông vang lên đến mấy lần, điện thoại cũng được bắt, cô nghe được giọng nói ngạc nhiên của đối phương.
“Hạ Hạ…”
Sau khi nhận được điện thoại, An Lan còn đang đứng tại nơi tỏ tình. Mục Minh Viễn chắc chắn bỏ tiền, nên cảnh tượng được bài trí đều vô cùng xinh đẹp và cao cấp, là phong cách Hạ Sí thích.
Một bên là người cũ mà Hạ Sí cầu mà không được, một bên lại là bạn tốt tỉ mỉ theo đuổi, quả thật đối lập vô cùng rõ ràng.
Hạ Sí đồng ý gặp mặt cô ta, tâm tư An Lan bắt đầu xoay chuyển, “Hạ Hạ, cậu đồng ý nhận điện thoại của tớ thật sự quá tốt, chuyện trước đó là tớ suy nghĩ không chu đáo.”
Thái độ biết sai sẽ sửa của An Lan làm lòng của Hạ Sí thoải mái lên không ít.
Đối phương còn nói, đúng lúc đang ở chung chỗ với Mục Minh Viễn, muốn nói cô qua đây gặp nhau luôn, mọi người ở chung rồi nói chuyện.
“Giống như trước kia vậy.”
Lời của An Lan làm Hạ Sí nhớ lại trước kia.
Lúc ở nước ngoài, cô thường xuyên nhớ đến Thời Ngộ, lại chỉ có thể giấu ở trong lòng, không muốn bất cứ ai nhắc đến. Lúc cô không vui, người ở bên cạnh cô cũng chỉ có An Lan, cứ cho là An Lan vì tiền lương nên có trách nhiệm, nhưng không thể phủ nhận sự tồn tại của cô ta.
Hạ Sí đồng ý, nhưng cô lại không tính đi một mình.
Thời Ngộ trong phòng sách chuẩn bị giáo án, anh còn muốn hoàn thành hai bài học cho giáo viên.
“A Ngộ ~” Hạ Sí chạy chậm qua, đứng ở phía sau bóp vai cho anh.
Tư thế cũng không phải rất tiêu chuẩn, lực đè ở đầu vai chỉ “nặng” hơn so với vải bông một chút, ngược lại làm lòng anh ngứa ngáy.
Thời Ngộ đè hai cái tay cô lại, kéo ra khỏi bả vai, “Làm sao thế?”
“Khi nãy em mới gọi cho An Lan, sau đó…” Cô không hề suy nghĩ mà nói toàn bộ cuộc nói chuyện của mình và An Lan cho anh nghe, cuối cùng lại nói ra mục đích của mình, “A Ngộ, anh đi với em đi.”
“Có quấy rầy mọi người nói chuyện không?” Anh nhẹ nhàng cười, ánh mắt từ màn hình máy tính dời đi.
“Đương nhiên là không rồi! Em dẫn anh đi giới thiệu cho bạn bè của em, không muốn để bọn họ hiểu lầm anh.” Từ lúc về nước, cô đã vô cùng vội vã muốn trở lại bên cạnh Thời Ngộ, bây giờ, lại muốn để cho mọi người biết, cô cầu mà không được.
“Được, khi nào đi?”
Sợ chậm trễ công việc của anh, Hạ Sí nhìn màn hình, trước tiên hỏi: “Chuyện của anh cần phải bao lâu mới xong?”
Thời Ngộ lắc đầu giải thích, “Không cần phải vội, lúc nào cũng có thể xử lý.”
“Thế bây giờ có thể!” Hạ Sí giơ di động lên, vẫn đang giữ liên hệ với An Lan.
Sau khi xác nhận thời gian, Thời Ngộ lưu giáo án power point lại, đóng máy tính.
“Trở về phòng thay quần áo.” Dù sao trước khi ra ngoài cũng phải sửa soạn một chút, sửa sang lại vẻ bề ngoài chứ.
Hạ Sí cúi đầu nhìn quần áo mặc ở nhà của mình, thầm nghĩ cũng cần phải thay, tiến lên nắm lấy tay anh, “A Ngộ, em đi cùng với anh.”
“Đi với anh, nhìn anh thay quần áo sao?” Biết rõ ý tứ của cô, nhưng vẫn cố ý chọc vào một câu.
“Làm sao? Không được à?” Phát hiện trong mắt anh có ý trêu chọc, Hạ Sí không đồng ý, cố ý ngẩng đầu đánh giá, “Cả người anh từ trên xuống dưới, còn có chỗ nào em không thấy à ~”
Cô không chỉ nhìn qua, còn sờ qua nữa đấy! Cái cảm xúc đó, quả thật rất tuyệt, bây giờ vẫn nhớ rất rõ ràng.
“…” Sau vài giây bất ngờ ngắn ngủi, Thời Ngộ chỉ có thể duy trì vẻ mặt thản nhiên, “Tri Tri, có một vài chuyện, không nên tùy tiện nói ra.”
Lời nói cứ thần thần bí bí như thế, nhưng Hạ Sí vẫn chưa phát hiện ra, cười hì hì nghĩ mình đang chiếm ưu thế, “A Ngộ, anh đang ngại ngùng sao?”
Người cao cao kia nâng tay vỗ lên đầu cô, “Là tốt cho em.”
Khoảng thời gian ngắn trong nhà Thời Ngộ này, Hạ Sí xâm chiếm được không ít lãnh địa, ngay cả tủ quần áo cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Cô bị đẩy mạnh vào phòng, chọn được quần áo mới. Hạ Sí lấy ra một chiếc áo len màu cam và một chiếc giả cổ ren trắng bên trong, vừa mới chuẩn bị thay, đã thấy người đàn ông lấy ra một cái áo khoác màu đen. Chí𝗇h chủ, 𝑟ủ bạ𝗇 đọc chu𝗇g { t𝑟umt𝑟 uy𝖾𝗇.𝙑𝗡 }
Thời Ngộ rất ít khi mặc màu đen thuần, bây giờ nhìn thấy, cảm thấy vô cùng đặc biệt. Trong tủ quần áo của anh, quần áo màu nhạt sẽ chiếm đa số, áo len trắng bên trong sạch như tuyết, tương phản rõ rệt với màu đen trầm lặng của chiếc áo khoác dài kiểu Anh.
Vẻ mặt anh vô cùng dịu dàng, ngay cả hai màu đen trắng đơn điệu cũng đều nhiễm mấy phần dịu dàng của anh.
Bỗng chốc, cái áo màu cam đang cầm trong tay đã được Hạ Sí đổi thành một cái áo lông màu trắng giống anh, và áo khoác màu đen. Cô và Thời Ngộ khác nhau, những màu này phối lên người cô, thỉnh thoảng cười khẽ lại có chút sức sống.
“Nhìn có giống, đồ đôi không?” Cô cố ý kéo Thời Ngộ ra trước gương soi toàn thân, từ trong gương nhìn dáng vẻ hai người vô cùng thân thiết, khóe miệng Hạ Sí đầy ý cười, “Như thế người ta vừa nhìn vào, đã biết hai ta là một đôi.”
Bị vẻ mặt tươi cười của cô cuốn hút, Thời Ngộ thuận theo cô, đưa ra một tấm thẻ, “Nếu em thích, có thể lại mua nhiều một chút.”
“Oa!” Hai tay Hạ Sí đang cầm tấm thẻ, so với cầm chi phiếu lớn của mình còn vui vẻ hơn, “Đây chính là ý muốn em bảo quản sao?”
“Kiếm được tiền, dù sao cũng phải có người tiêu xài.” Nói xong, lại lo lắng Hạ Sí mẫn cảm suy nghĩ lung tung, lại bổ sung thêm: “Cũng không biết nên tiện tay giao cho ai, nhiệm vụ này, chỉ có thể giao cho Tri Tri.”
Gương mặt cô gái ửng đỏ, không từ chối, ngón tay vuốt vuốt tấm thẻ, bỏ vào trong túi áo khoác, xác định sẽ không rơi mất, ngẩng đầu lên, khoa tay múa chân nói: “Vậy, anh chờ em một chút!”
Hạ Sí giẫm lên dép lê chạy đùng đùng xuống lầu, phía sau truyền đến tiếng dặn dò “chậm một chút” cũng không nghe thấy, ngồi ở cửa thay giày ra ngoài cũng chỉ tốn không đến nửa phút, cửa mở ra đã chạy ngay vào nhà mình.
Về đến nhà, Hạ Sí quỳ xuống lấy ra một thứ nho nhỏ từ trong két sắt, thở hổn hển chạy về, tranh thủ từng phút từng giây nhét vào tay Thời Ngộ, mang tất cả chi phiếu của mình nhét vào tay anh, “Tiền của em, cũng cho anh tiêu xài!”
Đầu ngón tay rơi trên các chữ cái dập nổi, Thời Ngộ cúi đầu, ánh mắt chạm vào tấm thẻ mỏng màu bạc trong tay, mắt dấy lên chút gợn sóng.
Cô gái chạy vội nên môi mỏng hơi mở ra để thở. Người đàn ông nghiêng người đến gần, ngay khi cô gái ngạc nhiên ngẩng đầu, anh cúi đầu phủ lên cánh môi đỏ tươi.
Đôi tay từng được cô ca ngợi là “tác phẩm nghệ thuật” kia, giờ phút này lại đang nắm lấy cái eo thon và gáy của cô. Mất đi vẻ ngoài lạnh nhạt của mình, thâm nhập vào giữa kẽ răng cô, hơi thở giao hòa.
Sau khi giật mình một chút, Hạ Sí mới phản ứng lại, chủ động kiễng mũi chân.
Đôi mắt người đàn ông khép hờ, sương mù dày đặc giấu trong đáy mắt cũng dần tản ra, dịu dàng mà lưu luyến.
“Tri Tri.”
“Ừm…”
“Rất thích anh sao?”
“Thích…Ừm.”
Chỉ để cho cô cơ hội thở dốc một lát, tiếng nói cuối cùng đều bị anh nuốt vào miệng. Cô nhận lấy nụ hôn nóng bỏng của anh, cuối cùng mất đi sức lực, thân thể mềm đi dựa vào lòng ngực dịu dàng, ấm áp.
Đáp án rõ ràng như thế, bản thân anh tự cảm nhận được.
Đồ Hạ Sí có được không nhiều lắm, lại luôn mang hết mọi thứ mình có thể có, toàn bộ thứ tốt nhất, cho anh không chút do dự.
Cô gái như thế, làm sao khiến người ta không thương được?