Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 30: Giúp đỡ tình địch

Editor: Caramel

Nhìn vào gương thoa son thêm lần nữa, Hạ Sí vẫn thấy không hài lòng, màu son kem đỏ sáng bóng như pha lê, thoa lên môi vô cùng xinh đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ một chút, thì có thể thấy rõ những dấu vết chưa tan trên môi.

Rõ ràng là người dịu dàng như thế, sao mà hôn một cái lại có thể để lại dấu vết trên môi cô thế này! Mà còn vừa mới ra cửa nữa!

Quay đầu lại, nhìn cái người cao lớn đang đứng dựa lên cửa, Hạ Sí cau chặt mày lại, muốn dạy dỗ một chút, “Sau này trước khi ra ngoài, không thể hôn như thế nữa.”

“Thật xin lỗi.” Người đàn ông gật đầu mỉm cười, đi tới cạnh cô, lấy son môi trong tay cô ra, lấy nắp đậy trên bàn đậy vào, vô cùng tự nhiên mà bỏ vào túi áo khoác ngoài của mình.

Cô gái nhếch khóe môi lên, nhanh chóng mang chuyện trách cứ lúc nãy quăng ra phía sau đầu, nắm lấy cánh tay bạn trai mình cùng nhau xuống lầu.

Bây giờ cũng chẳng vội vàng gì, Hạ Sí có thể từ từ chọn giày phù hợp để ra ngoài.

Ngăn tủ vốn dĩ chỉ để mấy đôi giày nam bây giờ lại có nhiều thêm mấy đôi giày nữ, đủ mọi kiểu dáng, đủ mọi màu sắc. Có thể phối hợp với cách trang điểm và phối đồ hôm nay chỉ có ba đôi, Hạ Sí lại mắc chứng khó đưa ra lựa chọn, ngón tay lần lượt lướt trên ba đôi giày.

Cuối cùng, là Thời Ngộ từ bên cạnh lấy ra một đôi giày màu đen cao cổ, hỏi cô: “Có thể chứ?”

“Ừ!” Hạ Sí chẳng chút do dự gật đầu, đưa tay ra lấy.

Áo lông cao cổ màu trắng phối với chân váy ngắn màu đen, màu vớ trắng tự nhiên, phối với giày ống, càng khiến hai chân cô trông thon dài, thẳng tắp. Phối với áo khoác màu đen thì cô cũng hợp.

Khi ra đến bên ngoài, cô mới giật mình nhớ đến bên người thiếu thiếu thứ gì, “Túi của em!”

“Ở trong này.” Thời Ngộ hơi nâng cánh tay lên, trên tay anh cầm chiếc túi xách hình thoi màu be, dây xích dài đan xen với những đốt ngón tay thon dài, khỏe mạnh.

Hạ Sí vui vẻ mỉm cười.

Có người rất để tâm tới mình, chuẩn bị tốt hết tất cả mọi thứ cho mình, thật sự rất rất hạnh phúc!

Dựa theo định vị An Lan gửi tới, thì xe dừng trước một khách sạn cao cấp nào đó.

Trước kia khi các cô tụ họp cũng không giới hạn là nhà ăn hay khu giải trí, thỉnh thoảng sẽ cùng mấy người bạn thuê phòng, bên trong trang trí tốt tốt một chút, chỉ cần bằng lòng tiêu tiền, thì có thể chơi vui vẻ!

Hạ Sí không cần nghĩ, dựa theo vị trí xuất phát đến địa điểm tìm kiếm An Lan.

“Cô tên là Hạ Sí ạ?”

“Phải.”

Trước khi vào trong lễ tân cần phải xác minh thân phận, sau khi xác định chính là Hạ Sí, thì ánh mắt lại dời sang người đàn ông bên cạnh.

Cấp trên ra lệnh, đợi lát nữa sẽ có một cô gái tên là “Hạ Sí” đến đây, thì để cho cô vào, nhưng cô Hạ Sí vẫn còn một người bạn khác nữa.

Người của quầy lễ tân cứ như có như không mà nhìn chằm chằm vào Thời Ngộ, cảm giác thấy nguy cơ của Hạ Sí rất mạnh, không nói gì chỉ đứng chắn trước mặt Thời Ngộ, che cho anh.

Phát hiện ra chuyện lén lút này của cô, Thời Ngộ làm như không biết gì hết, phối hợp với cô, chủ động lùi ra sau hai bước.

Tuy lễ tân vẫn có chút do dự, nhưng cô ta lại nhận được nhiệm vụ đưa Hạ Sí lên lầu, sau khi xác nhận thân phận, cung kính đưa hai người vào thang máy chuyên dụng.

“Xin chào, cô Hạ, mời đi theo tôi.” Lễ tân bấm số tầng cho bọn họ, nhưng không đi theo.

Trong thang máy chỉ có hai người, Hạ Sí kéo cánh tay của Thời Ngộ, lặng lẽ nhéo nhéo một chút, “Nhân viên ở quầy lễ tân khi nãy, cứ nhìn chằm chằm anh đấy.”

“Là lỗi của anh.” Anh cũng chẳng phản đối, tính tình vô cùng tốt.

“Làm gì có người nào nhận sai như thế.” Cho dù có cáu gắt hay nóng nảy thế nào, thì thấy tính tình của Thời Ngộ như thế, sợ rằng cũng sẽ dịu đi vài phần.

Hạ Sí tựa sát vào, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói nhỏ, trong camera theo dõi ở thang máy, nhân viên công tác chỉ nhìn thấy người đàn ông cao lớn hơi cúi đầu xuống, ôm cô gái bên cạnh vào lòng.

“Mau, liên hệ với cậu chủ Mục!” Nhân viên đảm nhiệm nhiệm vụ theo dõi cầm lấy bộ đàm, lại chậm chạp không nghe được đối phương trả lời.

“Đinh…”

Thang máy dừng ở tầng trệt, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn vào, cửa thang máy từ từ mở ra, một nam một nữ vừa nói vừa cười bước ra khỏi thang máy….

Cửa thang máy từ từ khép lại, ngọn đèn dẫn đường xung quanh hành lang sáng lên, từ thang máy kéo dài đến phía trước. Trên mặt đất ở hành lang phủ tấm thảm đỏ, ánh đèn chiếu xuống những bông hoa hồng hai bên tường trông vô cùng xinh đẹp.

“A!”

Hạ Sí bị một màn này “dọa” sợ.

Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, nhìn những đồ vật đều được bày trí giống hệt nhau.

“Đây… Chính là sân khấu cho chúng ta sao?” Phản ứng đầu tiên của Hạ Sí là kinh ngạc, không dám bước lên phía trước, sợ bản thân đi nhầm chỗ quấy rầy sân khấu người khác đã tỉ mỉ sắp xếp.

Cô lấy di động ra, đối chiếu lại với tin nhắn, ngẩng đầu tìm kiếm các dấu hiệu trên tầng, “Đúng mà, tầng này, là An Lan gửi sai rồi à.”

“Ừm, chắc là vậy.” Thời Ngộ nhẹ giọng phụ họa, khóe miệng cong lên càng sâu hơn, đáy mắt lại chứa ý cười nhạt.

“Chúng ta cứ xuống trước đi, kiểu sắp xếp này hơn phân nửa là dùng để cầu hôn đấy, chúng ta đừng làm hỏng nó!” Hạ Sí nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo Thời Ngộ, quả nhiên là sợ mình đến nhầm chỗ.

Trong lòng cô, yêu nhau và tỏ tình là chuyện tốt đẹp nhất. Cô gặp được tình yêu đích thực của mình, đạt được ước muốn, cuối cùng cũng tin tưởng phần lớn mọi người trên thế giới đều có được một tấm lòng chân thật.

Nhưng họ đã tính sai rồi!

Nút bấm của thang máy đã mất đi hiệu lực, ấn như thế nào cũng chẳng phản ứng được.

Cùng lúc đó, Hạ Sí lại nhận được một tin nhắn mới của An Lan: [Đúng thế, cậu đi về phía trước đi.]

“Này, hai cậu làm gì…” Cô đang nghi ngờ, An Lan và Mục Minh Viễn đang kết hợp với nhau chỉnh cô? Nếu không vì sao lại bày ra cái trò lòe loẹt này!

Thời Ngộ đứng bên cạnh, thu hết cuộc đối thoại của An Lan và cô vào trong mắt. Anh mỉm cười đưa tay, hai lọn tóc dài trước mặt Hạ Sí được vén ra phía sau, tự nhiên mà ôm lấy bả vai cô, theo lời của cô gái dẫn đường, “Có lẽ là trò chơi, đi xem chút cũng được.”

Ngay cả Thời Ngộ cũng nói như thế, Hạ Sí dường như chẳng nghi ngờ nữa, tin tưởng hoàn toàn vào anh.

Biển chỉ dẫn ở lối vào thang máy kéo dài đến tận phòng, Hạ Sí giẫm chân lên ngọn đèn dẫn đường từ từ tiến vào, trên đường vẫn chưa từng buông tay Thời Ngộ.

Cửa phòng mở rộng ra, càng đến gần, ánh sáng càng rực rỡ hơn. Khi cô bước những bước đầu tiên vào cửa, thì vô cùng ngạc nhiên bởi sự trang trí vô cùng hoa lệ và xinh đẹp trong phòng.

Giữa căn phòng, không đếm được có bao nhiêu bó hoa xếp thành hình trái tim, xung quanh là chuỗi đèn lóe sáng như bầu trời đêm đầy sao, ánh sáng từ đèn phát ra vô cùng lung linh, không lộ ra chút nội dung nào…

Bên trong lớn vô cùng, lối vào này chỉ là phần nổi của tảng băng thôi, nếu đi vào bên trong, chắc chắn sẽ có hàng loạt ánh mắt đang chăm chú nhìn cô.

Hạ Sí có chút muốn rút lui, cầm lấy cánh tay Thời Ngộ dùng sức nắm chặt, “Thật, thật sự là đi nhầm!”

Thời Ngộ cao hơn Hạ Sí rất nhiều, tầm mắt sẽ càng rộng hơn, ở giữa bồn hoa mà Hạ Sí tránh né rõ ràng có khắc lên hai chữ cái. Ánh mắt trong trẻo của người đàn ông lướt qua bức thư tình, hơi nghiêng người, không đổi sắc mà ngăn cản tầm mắt của Hạ Sí, “Thật à? Có lẽ là bạn của em nhớ lầm.”

Đáng nói, ánh sáng sáng ngời trong phòng đột nhiên tối đi, tất cả các ngọn đèn trong phòng đều tắt hết.

“A Ngộ!”

Tình huống bất ngờ xảy ra khiến Hạ Sí cảm thấy vô cùng khó chịu, trực tiếp nhào vào lòng Thời Ngộ.

“Đừng sợ.” Giọng nói của người đàn ông vô cùng bình tĩnh, nhanh chóng mở đèn pin trên di động lên.

Cùng lúc đó, tiếng chuông di động của Hạ Sí cắt ngang bầu không khí khẩn trương xung quanh, cô cúi đầu nhìn, là An Lan.

“Hạ Hạ, rất xin lỗi, rất xin lỗi, tớ thật sự nhớ nhầm số tầng, không phải tầng 32, mà là 23!” An Lan sốt ruột giải thích, sợ cô đi nhầm.

“Hóa ra thật sự đi nhầm.” Hạ Sí nhíu mày, trong lòng dĩ nhiên có chút không vui, “Tớ đã biết. Chút nữa qua đến.”

Nếu trước kia có lỡ đi nhầm vào chỗ người khác đã tỉ mỉ sắp xếp, thì cô sẽ không như vậy, nhưng bây giờ gặp chuyện này thật sự là ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình.

“A Ngộ, là An Lan nhớ nhầm.” Hạ Sí có chút lo lắng, “Chủ nhân của nơi này có trách chúng ta đã quấy rầy không? Nhưng đi từ nãy giờ vẫn không thấy ai hết.”

Thời Ngộ trấn an nói: “Đừng lo lắng, lát nữa anh sẽ liên hệ với quản lý khách sạn để xử lý chuyện này, bây giờ tìm bạn em trước được không?”

“Ừ!” Chỉ cần Thời Ngộ lên tiếng, cô sẽ không nghi ngờ gì cả.

Đợi lúc Thời Ngộ nắm tay cô rời đi, thì thang máy khi nãy không thể hoạt động đã trở lại bình thường.

-

Tầng 23.

Lúc đi đến tầng 23 đã thấy An Lan và Mục Minh Viễn hai mặt nhìn nhau.

“Vì sao bỗng nhiên lại nói với Hạ Hạ là đang ở tầng 23?” Vừa nãy nhận được điện thoại của Mục Minh Viễn, đến lúc này còn thay đổi chủ ý, bảo cô ấy nói cho Hạ Sí biết là nhầm tầng, đến bây giờ An Lan cũng chưa hiểu rõ.

“Cô ấy mang theo Thời Ngộ đến đây!” Nhắc đến việc này, Mục Minh Viễn giận đến mức giậm chân!

Vừa nãy anh ta trốn ở tầng 32 chờ Hạ Sí đến, bởi vì không nhận được tin nhắn từ phòng kiểm soát kịp thời, vô ý để cho Hạ Sí đưa theo Thời Ngộ đến.

Khi anh ta biết việc này, tức đến mức thở không ra hơi!

Nhưng anh ta cũng chẳng phải tên ngốc, trước khi Hạ Sí nhìn thấy được lời tỏ tình khắc tên cô trên tấm thảm hoa, đã gọi cho nhân viên công tác tắt tất cả các đèn của tầng đó, lại nói An Lan gọi điện dụ bọn họ rời đi.

"Thế mà người đàn ông kia cũng đi theo đến" Anh Lan nhíu mày, không đồng ý với cách làm của Mục Minh Viễn “Cho dù Thời Ngộ có đến thì làm sao, cũng không thể gây trở ngại cho việc cậu tỏ tình với Hạ Hạ mà.”

Mục Minh Viễn không nói gì, ngược lại nhìn chằm chằm vào An Lan mấy lần, “Đột nhiên tôi có chút nghi ngờ cậu thật sự muốn tác hợp cho tôi và Hạ Hạ à, hay là muốn xem trò vui thôi?”

“Có ý gì?”

“Hạ Hạ đưa theo Thời Ngộ đến, cậu lại chẳng thèm thông báo cho tôi, cho dù tôi xuất hiện, cô ấy cũng sẽ từ chối ngay tại chỗ.”

“Nhưng trước đó không phải anh đã biết rất rõ Hạ Hạ sẽ không đồng ý sao? Nhưng anh vẫn nói, lần thổ lộ này là khiến cho cô ấy hiểu được tâm ý của anh.”

“Thế thì không giống! Một mình Hạ Hạ đến, tôi có thể ôn chuyện cũ với cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ động lòng. Nếu như có người đàn ông kia ở đấy, tôi sẽ bị chê cười!”

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng anh ta vẫn biết Hạ Sí chắc chắn sẽ từ chối mình. Ở trước mặt tình địch bị cô gái mình thích từ chối, chẳng phải là đang đưa mặt mình đến cửa cho người ta vẽ sao?

Cho nên anh ta mới nhanh chóng rút lui khỏi tầng 32, để mọi người sắp xếp như một căn phòng bình thường, hy vọng sẽ làm mất sự nghi ngờ trong lòng Hạ Sí.

Chẳng bao lâu, bên ngoài phòng vang lên tiếng chuông.

An Lan tiến ra mở cửa, quả nhiên thấy Hạ Sí và Thời Ngộ đang đứng bên ngoài.

Nhìn thấy người quen, cuối cùng Hạ Sí cũng nhẹ nhàng thở ra, “Tốt quá, lần này không đi nhầm nữa.”

An Lan vân vê ngón tay, cười gượng hai tiếng, “Thật sự, thật sự rất xin lỗi cậu, nhớ lộn số tầng mất rồi.”

Bên trong truyền đến tiếng của Mục Minh Viễn đang hớn hở chào đón.

Hạ Sí nắm tay Thời Ngộ bước vào bên trong.

Bốn người gặp nhau.

“Hôm nay chính thức giới thiệu với hai người một chút, đây là bạn trai tớ, Thời Ngộ.” Hạ Sí nhìn sang người bên cạnh, hai gò má trắng như ngọc cũng nhiễm chút hồng nhạt.

“Cái gì?” An Lan giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, “Hai người đã ở bên nhau?!”

Cô ta phản ứng như thế, chắc chắn chẳng vui vẻ gì. Nhớ đến thái độ của An Lan trước đấy, sắc mặt Hạ Sí cũng trầm xuống.

Từ trước đến nay cô chưa từng che giấu điều gì, kể cả chuyện tình cảm cũng không che giấu, An Lan nhìn sắc mặt cô, giấu đi vẻ kinh ngạc trên mặt mình, “Trước kia chưa từng nghe cậu nói qua, có chút kinh ngạc.”

“Ừm.” Hạ Sí nhẹ giọng nói, nhìn về phía Thời Ngộ giới thiệu hai người này cho anh biết.

“Cô ấy là An Lan, trợ lý của em.”

“Còn đây là Mục Minh Viễn, là bạn em quen ở nước ngoài.”

Mục Minh Viễn vừa nãy còn chuẩn bị tốt lý do thoái thác, giờ đã héo rũ như trái cà dầm sương.

Bạn trai?

Hôm nay, anh ta chuẩn bị tốt phần tâm ý này, lại bị Hạ Sí ban cho một “kinh hỉ thật lớn”, Mục Minh Viễn đứng bên cạnh An Lan, cả người đều choáng váng!

Bầu không khí xung quanh có chút kỳ lạ, người khó đoán nhất chắc chỉ có mỗi Thời Ngộ.

“Chào mọi người.” Anh vờ như không biết địch ý của An Lan và Mục Minh Viễn, mỉm cười vươn tay với Mục Minh Viễn.

Mục Minh Viễn cực kỳ không muốn bắt tay với anh, nhưng anh ta lại chẳng muốn ở trước mặt Hạ Sí lại là người không lễ phép, phá hủy hình tượng như thế, cắn răng nắm chặt tay Thời Ngộ, lịch sự, “Xin chào.”

Thấy cảnh như thế, cuối cùng Hạ Sí cũng lộ ra nụ cười.

Mục đích của buổi hẹn ngày hôm nay, là cô muốn để cho bạn bè của mình biết, Thời Ngộ không phải đùa giỡn tình cảm của cô, bọn họ đã ở chung với nhau lần nữa.

Sau khi ngồi vào chỗ, Mục Minh Viễn bắt đầu bóng gió nói: “Hạ Hạ, nghe nói hai người vừa nãy đi nhầm lên tầng 32 à, có gặp chuyện kỳ lạ nào không?”

“Có.” Hạ Sí thành thật trả lời.

Trái tim Mục Minh Viễn bất chợt nảy lên!

“Tầng 32 giống như có người sắp xếp buổi tỏ tình á, hai chúng tôi thiếu chút nữa vào nhầm chỗ rồi…” Nhớ lại chuyện vừa nãy, Hạ Sí thật sự không có ấn tượng gì, “Nhưng mà bên trong lại chẳng có ai hết, nếu không xấu hổ chết mất rồi.”

Mục Minh Viễn: “…”

Bên trong có người, còn có không ít người! Chẳng qua đều nghe lệnh mà tránh đi hết rồi.

Ban đầu vốn dĩ đã sắp xếp bố trí người để nhấn các công tắc bất ngờ khác nhau theo bước chân của Hạ Sí, nhưng không ngờ chúng lại bị gián đoạn.

Ánh mắt quét qua gương mặt Mục Minh Viễn, liếc nhìn dáng vẻ anh ta ngập ngừng muốn nói, Thời Ngộ khẽ cười: “Vẫn luôn nghe nói khách sạn Kỳ Hạ của nhà họ Mục có chất lượng phục vụ rất tốt, hôm nay mới có thể gặp qua người đứng đầu, quả thật là danh xứng với thực.”

“Ai? Nhà họ Mục? Mục Minh Viễn?”

Họ tên giống nhau, Hạ Sí nhanh chóng đưa ra kết quả của mối quan hệ này. Trước kia, chỉ biết nhà Mục Minh Viễn có tiền, chưa bao giờ biết đến sản nghiệp của anh ta, bây giờ nhìn thấy quả thật không tệ.

“À, ha ha… Thật khéo, là nhà của tôi.” Cuối cùng Mục Minh Viễn cảm thấy, mục đích Thời Ngộ nói như thế không phải chứng minh thân phận của anh ta với khách sạn nhà họ Mục, mà đang ám chỉ rằng anh không kịp triển khai kế hoạch.

Giữa đàn ông với nhau, có nhiều chuyện không cần phải nói rõ

Mục Minh Viễn nâng mắt, chống lại ánh mắt dịu dàng, chẳng có chút công kích kia. Nhưng anh ta vẫn cảm thấy, tuy đôi mắt đấy của Thời Ngộ dịu dàng, nhưng dưới cặp mắt đó lại ẩn chứa chút mưu kế không nhìn rõ được.

Lần này tụ hội, Thời Ngộ rất chu đáo, giữa những cảm giác không được tự nhiên của bọn họ, nếu không chú ý sẽ làm cho người ta có cảm giác như đang tìm lỗi ở mình.

“Hạ Hạ, đây đều là theo khẩu vị của em đấy.” Mục Minh Viễn cố ý chuyển chén thủy tinh đến trước mặt Hạ Sí, vừa ân cần vừa thân thiết.

Nhưng thật ra Hạ Sí rất tin tưởng lời bình về ẩm thực của Mục Minh Viễn, đồ có thể được anh ta khen chắc chắn hương vị rất ngon.

Đang muốn đưa đũa ra gắp, thì bên tai lại vang đến một hơi thở ấm áp, “Thời tiết lạnh, ăn ít đồ có tính hàn thôi.”

Phòng ăn nhỏ ngăn cách với vòng lớn bên ngoài nên vô cùng yên tĩnh, Thời Ngộ nhẹ giọng dặn dò bên tai cô cũng đúng lúc truyền đến tai những người khác.

Dứt lời, Hạ Sí rút tay về.

Nghe vào là những lời nói vì muốn tốt cho sức khỏe Hạ Sí, và cũng không mạnh mẽ ngăn chặn lựa chọn của cô, tìm không ra bất kì một sai lầm nhỏ nhặt nào. Mục Minh Viễn thầm mắng một tiếng “đạo đức giả”, thầm nghĩ người này chắc chắn vô cùng thâm sâu, không chú ý sẽ bị anh lừa tính kế vào tròng.

Anh ta cũng chẳng chết tâm, lại xoay một chén canh hầm thơm mát kia đến trước mặt Hạ Sí, “Đúng đúng, trời lạnh nên uống canh nóng.”

Đây là canh nóng dinh dưỡng đấy, thơm mà không ngấy, cái này cũng không đúng à?

Sau đó, không đợi Mục Minh Viễn đắc ý lâu, nụ cười đều đóng băng trên mặt.

Đồ ăn trong dĩa của Hạ Sí, nếu bỏ canh vào chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến vị tươi ngon của canh.

Loại chuyện nhỏ này có thể trực tiếp rung chuông để phục vụ đưa đồ ăn mới lên, nhưng Hạ Sí lại chẳng mở miệng, Thời Ngộ đã mang canh múc vào trong chén mình, để trước mặt cô, “Có thể thử một chút.”

Hạ Sí dùng muỗng sứ trong chén mình múc một ngụm đưa đến bên miệng, uống xong còn nói lên cảm nghĩ, “Thơm.”

“Phải không?”

Thời Ngộ lơ đãng lộ ra biểu cảm tò mò.

Hạ Sí nghĩ anh muốn nên trực tiếp đưa nửa chén còn lại đẩy về phía anh, “Anh thử sẽ biết.”

Mục Minh Viễn: “…”

Má, sao lại có cảm giác tự mình giúp đỡ tình địch thành công vậy nè!

-

Mục Minh Viễn nhiều lần lấy lòng, cuối cùng bị Thời Ngộ khéo léo hóa giải, trái lại càng tạo không gian cho bọn họ diễn trò ân ái.

Nhưng mà, hai người là quan hệ bạn trai bạn gái được cả hai thừa nhận, bọn họ cũng không thể vì một chút ý kiến bên ngoài mà đưa ra ý kiến.

Sau đó, An Lan lại nói chút chuyện.

Cô ta cũng nhìn rõ, Mục Minh Viễn là kiểu người tiêu tiền để dỗ người vui vẻ, nhưng người này bình thường chỉ lo vui chơi, phóng túng kiểu đại gia, căn bản không thể đấu lại người có tâm tư sâu sắc như Thời Ngộ.

Đại khái chắc là Mục Minh Viễn chỉ nhìn chứ không thể nắm.

Đồng thời, cô ta cũng phát hiện, Hạ Sí nhìn có vẻ kiêu ngạo, ở trước mặt Thời Ngộ có thể tùy hứng, trên thực tế thì hoàn toàn bị Thời Ngộ khống chế.

Có thể nói, nếu Thời Ngộ đồng ý, sẽ để mặc Hạ Sí; nếu anh không đồng ý, dăm ba câu, không, chỉ nói vài lời cũng có thể khiến Hạ Sí từ bỏ.

Trước mặt Thời Ngộ, Hạ Sí vô cùng dịu dàng, để cho người ta cảm thấy vô cùng lạ lùng.

An Lan chưa bao giờ thấy Hạ Sí như thế, nhất lời cảm thấy, Thời Ngộ này ảnh hưởng quá lớn đối với Hạ Sí.

Sau khi tiệc kết thúc, Hạ Sí và An Lan và Mục Minh Viễn chia tay nhau.

Im lặng hồi lâu, An Lan cuối cùng cũng nói ra, “Hạ Hạ, hay là hôm nay cậu cùng tớ trở về bên kia đi? Tớ chăm sóc cho cậu.”

“A…” Đương nhiên Hạ Sí chẳng ngờ được An Lan lại chấp nhất chuyện công việc như thế, mặc dù cô đã từng buông những lời cay nghiệt trước đây, nhưng không phải muốn đuổi An Lan đi, chỉ là nói: “Tạm thời không cần, A Ngộ chăm sóc cho tớ.”

“Sao có thể giống nhau chứ, tớ là trợ lý của cậu, có một số việc anh ta không hiểu, tớ sẽ giúp cậu xử lý ổn thỏa.” Giọng của An Lan có hơi vội vàng, tận lực tôn lên tầm quan trọng của bản thân mình.

“Qua một thời gian nữa rồi nói sau.” Hạ Sí mím môi, nụ cười trên mặt cũng dần mất đi.

Thái độ Hạ Sí vô cùng kiên định, tạm thời An Lan chỉ đành từ bỏ.

Sau khi Hạ Sí và Thời Ngộ trở lại Thủy Mộc Thanh Uyển, xe chạy vào tầng hầm để xe.

Ở Thủy Mộc Thanh Uyển mỗi chủ hộ đều có một chỗ để xe độc lập của mình, nhưng vì thường xuyên phải dùng xe nên hai người thường đỗ ở bãi đỗ xe công cộng trong Thủy Mộc Thanh Uyển, thuận lợi ra vào.

Dừng xe xong, Hạ Sí bước xuống chờ.

“Tích-“

Có còi xe.

Đáng lẽ âm thanh này không khiến Hạ Sí chú ý, cô chỉ theo bản năng ngẩng đầu lên, qua cửa sổ xe đang mở vô tình nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc, vừa khó quên, như cơn ác mộng quấn lấy cô.

Hạ Sí ngẩn cả người, vội vàng quay mặt qua một bên.