Editor: Caramel
Lúc nói tạm biệt với Bạch Phỉ, mặt của Hạ Sí vẫn còn hồng hồng. Không biết bởi vì trong phòng ấm áp, hay vì lý do nào khác.
Cô khóc sưng cả mắt, nhưng trong đôi mắt đen láy đã không còn sự cô đơn nữa, bên trong phát ra nhiều tia sáng hơn.
Mây đen tan đi, cuối cùng cũng thấy mặt trời. Từ trước đến nay Bạch Phỉ chưa bao giờ nghĩ người có tính cách mạnh mẽ, cố chấp như Hạ Sí, lại có thể dễ dàng được dỗ dành như thế…
Đương nhiên, chỉ khi người này là Thời Ngộ.
Còn chưa bước ra khỏi cửa nhà, nhưng tay của hai người vẫn luôn đan chặt vào nhau chưa từng thả lỏng, Bạch Phỉ lại làm như không thấy, cố gắng không trêu chọc hai người, vẫy vẫy tay với bọn họ, “Đi thôi đi thôi, các cậu về nhà rồi từ từ dỗ dành nhau.”
Chuyện tình cảm này, vẫn nên để hai người tự mình xử lý sẽ tốt hơn.
Thời Ngộ lái xe đến, sau khi hai người tiến vào thang máy, trực tiếp ấn nút xuống bãi đậu xe dưới tầng ngầm.
Ban đêm trong bãi đậu xe vô cùng yên tĩnh, thật ra Hạ Sí rất không thích hoàn cảnh u ám này, mặc dù xung quanh vẫn có đèn sáng, bên trong đậu không ít xe tư nhân, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy vắng vẻ. Nếu ban đêm đi một mình, đương nhiên sẽ rất lo lắng, đề phòng, nhìn xung quanh sẽ rất sợ hãi.
Bàn tay lúc đầu nắm lấy tay cô đã buông lỏng, khoác lên vai cô, giống như bao phủ cô trong hơi thở ấm áp và đầy cảm giác an toàn của anh.
Những chi tiết nhỏ thế này, khiến cho trái tim của Hạ Sí mềm nhũn ra, đập loạn lên.
Người cô cố chấp muốn theo đuổi, đương nhiên sẽ có những ưu điểm mà người bình thường không thể sánh được.
-
Bên trong xe ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, sau khi hờn dỗi qua đi, Thời Ngộ đóng cửa kính xe lại, mở hệ thống sưởi lên, Quay đầu sang nhìn cô, Hạ Sí đã cài xong dây an toàn của mình rồi.
Xe từ từ chạy đi, ra khỏi bãi đỗ xe, Hạ Sí nghiêng đầu nhìn chằm chằm sườn mặt không góc chết của anh, ánh mắt tham lam mà nhung nhớ. Cô nói, nói ra hết nghi ngờ trong lòng mình, “Anh quen bác sĩ Joss lúc nào thế?”
“Hả?” Tay lái từ từ chuyển động, cũng đủ thời gian cho anh phản ứng lại vấn đề vừa rồi, Thời Ngộ thản nhiên nói: “Từ rất lâu trước kia.”
“Từ rất lâu trước kia là bao lâu?”
“Năm năm trước.” Chỉ cần vấn đề Hạ Sí hỏi, anh sẽ không bao giờ nói dối cô.
“Năm năm trước!” Tuy đã chấp nhận chuyện anh và bác sĩ Joss lén lút nói chuyện, nhưng đoạn thời gian dài này, vẫn khiến cho Hạ Sí kinh ngạc nhảy dựng lên, “Cho nên anh, vẫn luôn biết tình hình của em sao?”
“Cũng không phải biết hết tất cả, nhưng mà đối với bệnh tình của em, anh và bác sĩ Joss vẫn luôn thường xuyên trao đổi.” Bệnh tình của Hạ Sí phức tạp, Thời Ngộ lại là bước đột phá vô cùng lớn. Cho nên anh vẫn luôn phối hợp điều trị với bác sĩ Joss, giúp đỡ điều trị.
Biết được chân tướng của việc này, trong lòng Hạ Sí vừa vui mừng vừa chua chát. Lúc trước, cô nhẫn tâm như thế, rõ ràng là hy vọng anh đừng bị cô kéo chân, nhưng vốn dĩ, Thời Ngộ lại chưa từng rời đi.
“Em cố ý tách ra năm năm, vẫn không thể nào trả tự do cho anh, đúng không?” Cô đau khổ năm năm, giống như tự mình lãng phí thời gian.
“Không, sự hiện diện của anh có ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm xúc của em, em rời khỏi anh, là đúng.” Sau này khi tiến hành phân tích bệnh trạng với bác sĩ Joss anh mới biết được, sự tồn tại của anh đối với Hạ Sí là ảnh hưởng hai chiều.
Anh là chấp niệm đối với Hạ Sí, cho nên dù cô có đau khổ lần nữa, cũng chưa từng buông tha cho hy vọng chữa khỏi mình. Cũng vì nghĩ như thế, Hạ Sí không thể để bản thân mình liên lụy đến anh, sẽ làm cho cô sinh ra cảm giác chịu tội thật lớn, tự tra tấn bản thân.
Một người con gái với tâm tư mẫn cảm, đôi khi phán đoán hợp lý của Thời Ngộ khiến cô bất mãn, lớn tiếng phản bác: “Không đúng!”
Bọn họ tách ra năm năm, sao có thể đúng được chứ!
“Được, không đúng.” Anh lập tức sửa lời, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, “Là anh nói sai rồi.”
Được anh nuông chiều, khiến cho Hạ Sí cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cảm xúc tới nhanh nhưng đi cũng nhanh, chỉ cần làm cô cảm nhận được sự an toàn, cô sẽ chủ động thẳng thắn, thành thật nói lời trong lòng với anh, “Chỉ là anh cũng không để em biết, trước kia nghe thấy anh nói chuyện với bác sĩ Joss, em nghĩ đến… anh chẳng qua là sợ em phát bệnh, mới để bản thân chịu oan ức mà giúp đỡ tâm tư của em.”
Cô không sợ khi gặp lại bị “treo lên” hay “kéo đi”, chỉ sợ anh không muốn trao trái tim thật lòng của mình ra nữa.
Phía trước là con đường bằng phẳng, rộng lớn, trong xe thì nhỏ, Thời Ngộ nắm chặt tay lái, nghiêng đầu liếc nhìn cô một chút, “Nhìn anh, giống người giàu lòng vị tha lắm sao?”
“Ừm!” Hạ Sí nghiêm túc gật đầu, cố ý cường điệu lên, “Đặc biệt giống, người hiền lành.”
Nghe rõ lời đánh giá trong miệng cô, anh cong khóe môi, “Thế thì cũng chỉ là đối với em thôi.”
Cánh môi cô gái cong lên, ý cười nơi đáy mắt lan ra, giống như vừa nhìn thấy thứ đồ quý hiếm trong bảo tàng, muốn cất nó đi.
Đại khái có lẽ đây là một lời nói êm tai nhất thế giới.
*
Từ khi xuống xe, Hạ Sí đã quấn lấy anh, cùng nhau đi về nhà.
Bóng đồ chơi rơi đầy trên mặt đất còn chưa kịp thu dọn, Cheese thì đang nằm trong tổ ấm của mình mà ngủ mất.
Hạ Sí là người đầu tiên bước vào, vẫn là gian phòng cho khách đấy, nhưng bởi vì quần áo của cô bên trong. Lúc thu dọn đồ xong mới phát hiện ra, vốn dĩ là một phòng cho khách sạch sẽ lại biến thành một căn phòng đơn giản của con gái, ngay cả vật nhỏ như dây buộc tóc cũng đều có ở đây.
Rõ ràng luôn là cô đuổi theo Thời Ngộ, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô theo đuổi anh vô cùng dễ dàng, trực tiếp nghênh ngang bước vào nhà.
Cô ôm áo ngủ đứng trước gương soi toàn thân ngẩn người một chút, ánh mắt nhìn bản thân mình trong gương, đáy mắt hiện ra tia sáng.
“Tri Tri, trong phòng tắm đã chuẩn bị sẵn nước nóng rồi đấy, có thể tắm rồi.” Bên ngoài truyền đến tiếng nhắc nhở.
Ở phòng tắm ngâm nước xong, cả người từ trên xuống dưới đều quanh quẩn mùi hương sữa tắm thơm ngát, Hạ Sí nâng cánh tay lên ngửi ngửi vừa lòng gật đầu, lúc này mới ra khỏi phòng tắm.
Sợ cô bị cảm lạnh, Thời Ngộ giục cô nhanh về phòng mở máy sưởi ấm lên.
Hạ Sí chưa đi đến phòng cho khách, ở ngoài hành lang bỗng nhiên có tiếng động, cô ôm lấy cánh tay anh nhẹ nhàng kéo hai lần, chỉ vào phòng ngủ chính, cố ý nhẹ giọng nói, “Em muốn ở nơi đó.”
“… Được.” Thời Ngộ rất ít khi từ chối yêu cầu của cô, huống chi là chút việc nhỏ như này.
Trực tiếp đưa cô sang phòng ngủ chính, vừa mở đèn trong phòng sáng rực hẳn lên, giống hệt như ban ngày. Thời Ngộ lại điều chỉnh ánh sáng thấp xuống một chút, dặn dò cô, “Ở trong chăn ấm hơn, đừng bên ngoài lâu đấy.”
Ý là anh muốn đi sao.
Lần trước không thể thành công giữ anh ở lại, lúc ấy Hạ Sí cũng chẳng dám dây dưa quá đáng, nhưng bây giờ không giống thế, Thời Ngộ cho cô lý do và tư cách để được cưng chiều, nên phải lợi dụng cho tốt!
Cô hơi cúi cúi đầu, cánh tay thon dài ôm lấy bên hông rắn chắc của người đàn ông, đầu cố ý cọ cọ hai cái vào ngực anh, giống hệt như mèo con đang làm nũng, “A Ngộ, em không muốn ở đây một mình.”
Lòng bàn tay ấm áp vuốt nhẹ trên đầu cô, Hạ Sí như nghe được kết quả mình mong muốn, “Anh đi rửa mặt, lát nữa sẽ quay lại đây với em.”
Vì thế, ý cười trên mặt càng sâu.
Sau khi Thời Ngộ rời đi, cô ngồi vào trong chăn, lại nhịn không được mà lăn lộn mấy vòng trên giường vừa lớn vừa thoải mái này. Hai tay ôm lấy gối đầu dán sát khuôn mặt vào đấy.
Vốn dĩ cô nên tránh những lên xuống trong cảm xúc như thế này, nhưng hôm nay… thật là vui quá đi!
Gặp chuyện không tốt cũng chẳng sao, với cô mà nói, bây giờ mới là điều quan trọng nhất.
Những người khác không hiểu cô cũng chẳng sao, cô trong sạch, người nào đó đối với cô rất tốt. Cô cố gắng lâu như thế, chỉ để được bên cạnh anh lần nữa, không bao giờ muốn chia tay.
-
Chắc là nhớ cô nên Thời Ngộ cũng chẳng trì hoãn lâu, khi trở về phòng, đã thay đổi áo ngủ giữ ấm màu xám nhạt. Áo ngủ rộng thùng thình mặc trên người anh, làm xúc cảm trong người không ngừng tăng lên.
Hạ Sí vô ý mà xốc chăn lên, nhưng cũng rất nhanh lại bị anh kéo lại, “Làm sao? Không lạnh à?”
“Lạnh…” Cô lùi về sau rụt cổ lại.
Chuyện này không phải nói dối, chỉ mỗi việc cô vẫn luôn ngồi trong chăn hơn mười, hai mươi phút, nhưng chân vẫn cứ lạnh lẽo, chẳng ấm lên chút nào.
Với thể chất như thế, cô cũng rất bất đắc dĩ đấy, trước kia khi ngủ cô vẫn hay dùng hai chân để tấn chăn lại, chờ khi ngủ say, ngày hôm sau tỉnh lại sẽ trở nên ấm áp.
Đương nhiên, ra khỏi chăn sẽ rất nhanh lạnh trở lại.
Bây giờ cả người cô đều giấu trong chăn, chỉ lộ ra mỗi cái đầu và hai cái tay đang cầm di động, màn hình di động vẫn còn đang sáng.
Thời Ngộ mở di động ra, quét mắt nhìn thời gian, nhắc nhở: “Đã hơn mười một giờ rồi, ngủ đi, Tri Tri.”
Cô mím môi, thoát khỏi trò chơi trên máy, đưa di động cho anh.
Thời Ngộ tự nhiên nhận lấy, để cùng một chỗ với di động mình, đặt trên chiếc bàn tròn nhỏ cách đó chừng một mét.
Sau đó…
Cô hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm anh, lại còn cố ý chừa ra phân nửa giường ngủ, Thời Ngộ chống trán, cũng hiểu được, cô chính là cố ý chờ anh không chịu để anh rời đi.
Tuy đã thẳng thắn nói lên tâm ý, nhưng trong lòng cô vẫn luôn thiếu chút tin tưởng, trong khoảng thời gian ngắn này rất khó để bổ sung vào. Bây giờ Hạ Sí lo lắng anh sẽ đổi ý, sẽ rời đi.
Thời Ngộ xốc chăn lên, động tác vô cùng nhẹ nhàng nằm xuống, lấy cánh tay lạnh lẽo của cô để vào trong chăn. “Anh không đi, ngủ đi.”
“Ừm.”
Đêm nay đã trải qua nhiều chuyện, Hạ Sí cũng chẳng còn sức lực để lăn lộn hay làm gì khác, ngửi được hơi thở quen thuộc, cô lại cảm thấy an tâm. Thật ngoan mà nhắm mắt lại.
Cánh tay thon dài vươn ra, đυ.ng đến chốt tắt mở quen thuộc, Thời Ngộ đóng cửa, tắt đèn, bật một ngọn đèn ở góc tường. Không đến mức khiến phòng tối đen, nhưng sẽ không vì ánh sáng mà ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng ồn ào, náo nhiệt của ban ngày cũng từ từ kết thúc, vốn dĩ cô nên tiến vào mộng đẹp, nhưng ở trong ánh sáng mờ ảo này lại từ từ mở mắt ra.
Có người ở bên cạnh, giống hệt lò sưởi nhỏ ấm áp, Hạ Sí di chuyển vô cùng cẩn thận, sợ sẽ quấy rầy người bên cạnh.
Nhưng vừa mới nhúc nhích mấy cái, lại bị người ôm vào trong lòng, “Đừng lộn xộn, Tri Tri.”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính quanh quẩn bên tai cô, xưng hô quen thuộc vô cùng thân thiết truyền vào tai, so với lúc bình thường càng hấp dẫn hơn.
Cô thuận thế tiến lên phía trước, cơ thể dán sát lại gần anh, cả người đều tiến vào vòng ôm ấm áp, như thế mới có thể khiến cô có cảm giác an toàn.
“A Ngộ…” Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể nhịn được, nhẹ nhàng gọi tên của anh.
“Ừm.” Người bên cạnh lên tiếng.
Hạ Sí mấp máy môi, muốn nói lại thôi, lại chui sát vào gần anh, thấp giọng nói: “Em, em đã rất tốt rồi, sẽ không tổn thương anh nữa.”
Sức lực trên cánh tay càng tăng thêm vài phần, người đàn ông mở mắt ra, nương theo ánh sáng mỏng manh mà bắt lấy gương mặt của cô, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cô, mang theo chút quyến luyến, “Em chưa bao giờ làm tổn thương anh cả, Tri Tri, em vẫn luôn rất ngoan.”
Đêm khuya qua đi, cô ngủ rất say, không biết mơ thấy cái gì mà khóe miệng cũng cong lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Mọi người đều nói tính cách cô mạnh mẽ, cố chấp đến cực đoan, không thể nói lý, chỉ có Thời Ngộ cảm thấy được, cô rất ngoan.
*
Hôm sau.
Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, hôm nay Thời Ngộ phải quay về bệnh viện làm việc, Hạ Sí cũng tỉnh theo anh.
Vẫn là bữa sáng với sữa bò như bình thường, nhưng hôm nay Hạ Sí uống vào lại cảm thấy như trộn mật, vô cùng ngọt.
Tâm trạng của cô đã khôi phục lại như cũ, nên Thời Ngộ lại nhắc đến chuyện hôm qua. Hạ Sí ôm ly sữa càu nhàu uống hết một ngụm to, miệng vẫn còn phồng to, như có ý muốn lảng tránh.
Nhưng Thời Ngộ vẫn kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Mỗi lần khi cô có chuyện, có lẽ lúc ấy Thời Ngộ sẽ không nói gì cả, nhưng sau khi cô bình tĩnh lại thì anh sẽ hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Đến cuối cùng, Hạ Sí vẫn phải nói rõ ràng chuyện cô, trợ lý và giáo viên của mình đang có một mâu thuẫn vô cùng phức tạp.
Nhắc đến đây, cảm xúc của cô lại tăng lên, “Các cô ấy lừa em! Cũng không tôn trọng lựa chọn của em, em ghét bị như thế.”
Hạ Sí không biết cách kết nối với mọi người, nhưng Thời Ngộ sẽ dẫn đường cho cô, “Có lẽ các cô ấy còn chưa biết rõ sự thật, em có thể thử cách khác để cho bọn họ hiểu rõ hơn, nếu vẫn cứ từ chối, sẽ làm mọi chuyện càng thêm phức tạp. Chủ yếu chính là, bản thân em cũng sẽ không vui vẻ, đúng không?”
“…” Quả thật chính là như thế, cô cũng không thể phủ nhận được, cô bất hòa với bạn mình và giáo viên của mình, thật sự là hai bên đều chịu ảnh hưởng cả.
Thời Ngộ hướng dẫn từng bước cho cô, “Nếu em đã thấy bản thân mình cố gắng rất nhiều, nhưng đối phương vẫn không chịu hiểu cho em, ít nhất khi đó bản thân em sẽ không thấy thẹn với lòng mình.”
“Em đã biết.” Hạ Sí thong thả lấy di động mình ra, vẻ mặt vẫn còn chút không tình nguyện.
Ngước mắt nhìn, đã thấy rõ Thời Ngộ đang chăm chú nhìn mình, Hạ Sí thu hồi ánh mắt lại, “Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, em chờ lát nữa sẽ gọi điện cho cô giáo sau.”
Nhìn thấu chút tâm tư kín đáo này của cô, Thời Ngộ chỉ cười chứ không nói gì.
-
Không cần phải trốn tránh cô Aaliyah, ngày hôm đó Hạ Sí trở về phòng dạy vũ đạo tiếp tục dạy học, lề mà lề mề đến tận giữa trưa, cũng đủ để cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cũng giảm xóc cảm xúc của mình.
“Cô Aaliyah, buổi chiều tốt lành…”
Hạ Sí chủ động liên hệ, hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê ngay trung tâm thành phố.
Cô Aaliyah đối với biểu hiện này của cô thật sự rất ngạc nhiên, “Cô nghĩ, em phải cần ít nhất vài ngày mới bằng lòng đến gặp cô.”
Theo tính cách của Hạ Sí, sau khi phát sinh mâu thuẫn với bà, bất luận là bà hay cô chủ động giải thích, cũng rất khó để vui vẻ như cũ.
“Cô à, thật xin lỗi.” Hạ Sí mím môi, lấy một thái độ thành khẩn nhất để giải thích, “Ngày hôm qua là em xúc động, không thể nói rõ mọi chuyện với cô.”
Cô Aaliyah vô cùng kinh ngạc.
Có thể khiến Hạ Sí cúi đầu trong thời gian ngắn như thế, thật đúng là… không thích ứng kịp.
Nhưng đây cũng là một chuyện tốt, cô Aaliyah cũng không cố ý giả vờ giả vịt nữa, thẳng thắn nói, “Sau khi trở về cô cũng có nghĩ qua mấy vấn đề này, những lời em nói ngày hôm qua, chúng ta chưa bao giờ được biết. Trong mắt cô, em chính là đứa nhỏ vô cùng chịu khó luyện tập vũ đạo, đột nhiên rời đi, cô rất không yên lòng.”
Lời này được nói ra, Hạ Sí nghe vô cùng rõ ràng, cuối cùng cũng hiểu được, bà ấy không phải xem cô như một công cụ để đổi lấy vinh dự, chính là chút nhầm lẫn, lo lắng cô sẽ đi lạc lối.
“Cô Aaliyah, em muốn kể cô nghe chuyện xưa.” Hạ Sí mỉm cười, nói rõ chuyện đêm qua chỉ bằng vài lời nói đã kể xong câu chuyện xưa của mình, lựa chọn một số chuyện để kể cho bà nghe.
Cà phê đắng, cô đã bỏ thêm một muỗng, lại muốn thêm một muỗng đường vào, hòa tan vị chua xót này.
Cô Aaliyah cũng chẳng phải người không hiểu đạo lý, hay là cứng nhắc chuyên đi ép buộc người khác. Cuối cùng bà cũng hiểu rõ, trong lòng Hạ Sí có mục tiêu, cũng không hề hồ đồ.
Lúc này, cuối cùng hai người cũng có thể hiểu được nhau, nói tới cuối cùng thì hiểu ý cười.
“Nếu đã như thế, thì ngày mai cô sẽ đi đặt vé khứ hồi.” Cô Aaliyah nói với cô, bà cũng đã bị cô thuyết phục, sẽ không ngăn cản quyết định của cô nữa, “Nhưng mà, Hạ Hạ, cô vẫn hy vọng em có thể sớm trở về một chút.”
“Vâng! Cô người yên tâm, em chưa bao giờ quên nhảy múa, cũng không dám lười biếng.” Nhắc đến nhảy múa, trong mắt Hạ Sí lại lộ ra ánh sáng kiên định.
*
Hóa giải mâu thuẫn đơn giản hơn những gì cô tưởng tượng rất nhiều, trước kia sao không ai nói cô biết thế nhỉ?
À, trước đây không ai quản cô cả, sau khi lớn lên thì người bình thường không thể quản được nữa.
Ý thức được điểm này, Hạ Sí lại chủ động chạy đến bệnh viện, chờ Thời Ngộ tan làm.
Cô muốn nói cho anh biết kết quả cuộc nói chuyện của mình và cô Aaliyah, cũng giống như đứa trẻ làm xong tốt mọi chuyện đang chờ bố mẹ đến khen ngợi.
Sầm Khải thấy Hạ Sí đến, nên chào hỏi cô, “Bác sĩ Thời vừa mới bận xong đấy, bây giờ em có thể vào tìm cậu ấy.”
“Cảm ơn bác sĩ Sầm.”
“Đừng khách khí.” Sầm Khải bị nụ cười của nữ thần này làm cho say mê, khiến trái tim anh ấy như loạn nhịp. Nhưng mà anh ấy rõ ràng chỉ đang đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp của người đẹp thôi.
Mục đích Hạ Sí vào bệnh viện không cần nói cũng biết, bây giờ càng chẳng cần phải che giấu. Cô cũng không vào phòng để quấy rầy thời gian của Thời Ngộ, ngoan ngoãn đợi anh tan tầm mới đến bên cạnh, “A Ngộ, em đã giảng hòa với cô Aaliyah rồi!”
Đương nhiên cô đang rất vui vẻ.
“Thế về sau gặp những chuyện như thế này, Tri Tri cũng có thể thử cách nói chuyện để hòa giải như lần này.” Thời Ngộ cũng sẽ quan tâm, cũng sẽ dạy cô đạo lý.
Giảm bớt buồn phiền trong lòng, có lợi cho việc giải phóng tâm tình của Hạ Sí, ngay cả sự oán hận đối với chuyện tự quyết định của An Lan cũng dần mất đi, “Nhưng mà, An Lan đã vi phạm rất nhiều lần vào nguyện vọng của em, em quyết định sẽ tức giận với cô ấy thêm vài ngày!”
Thời Ngộ cười cười.
“Em tự mình chắc chắn là được rồi.”
Cô gái này, có chút nóng nảy nhỏ, cũng có thể giải thích được.
-
Bây giờ, trong lòng Hạ Sí cũng đã giảm bớt khó chịu, nhưng cũng không muốn trở về nhà mình, cô còn đang hận không thể dọn sạch đồ đến nhà của Thời Ngộ, xâm chiếm địa bàn của anh.
Dù sao hai người cũng đã hiểu rõ tâm ý đối phương, Thời Ngộ cũng mặc kệ việc này, ngay cả Cheese cũng bị cô mua chuộc mất rồi.
Buổi tối, Hạ Sí vẫn cố ý dính lấy anh, cô quả thật đang khiêu chiến tính nhẫn nại của anh. Nhưng Hạ Sí cũng không nghĩ nhiều đến chuyện khác, cô chỉ đang muốn bổ sung cảm giác an toàn còn thiếu của mình thôi.
Gần đây Hạ Sí đang bị mắc kẹt và không thể qua được màn này, lần này Thời Ngộ cũng giục cô đi ngủ, nhưng cô lại tùy hứng không chịu bỏ di động xuống, “Em không tin hôm nay em không thể qua được cửa này!”
Người đang giục cô nghỉ ngơi cũng đành phải tạm thời từ bỏ, cố ý lấy một tấm thảm lông trong tủ ra đắp lên người cô, như thế sẽ không cảm thấy lạnh nữa.
Cô đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào điện thoại, ai không biết còn tưởng rằng cô đang mê mẩn trò chơi này, nhưng Thời Ngộ lại nhìn ra được, mức độ trong trò chơi này đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính hiếu thắng của cô, nếu không qua được, trong lòng chắc chắn sẽ không thấy thoải mái.
Nhưng mà theo anh quan sát thao tác và trình độ của Hạ Sí trong trò chơi này… Chắc có lẽ sẽ thức cả đêm mất.
“Cái trò chơi hư hỏng này!” Chẳng bao lâu, cô gái nhỏ lại phẫn nộ muốn ném điện thoại đi, nhưng lại luyến tiếc.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, Hạ Sí nhạy cảm cử động một chút, nhớ đến ai đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào trò chơi, thì quay đầu sang anh cầu giúp đỡ, “A Ngộ, anh giúp em qua màn đi!”
“Không phải nói là muốn tự mình khiêu chiến sao?” Thời Ngộ lại chẳng chút để ý trả ngược vấn đề này lại cho cô.
Tính tình cô có chút cố chấp, nhưng có đôi khi cũng hiểu được cần phải linh hoạt ứng biến, biết điểm yếu của Thời Ngộ ở đâu nên lập tức lộ ra ánh mắt tội nghiệp, “Thật sự qua không được, bỏ tiền vào cũng không qua được.”
Tự đánh giá bản thân chẳng phải người tàn tật, nên đành đổ thừa trò chơi này ra đề rất gian xảo! Ngay cả vàng cũng không cho cô lấy!
Người nào đó lại chẳng mở miệng, nhưng lại vươn tay đến chỗ cô.
Ngón tay trắng nõn, khớp xương thon dài, bỗng nhiên Hạ Sí lại không đành lòng để điện thoại chiếm mất chỗ của mình. Hai người ngồi cạnh nhau, cô không đưa di động sang, mà thay vào đó, cô đưa bàn tay trái của mình đan với bàn tay phải của anh, mười ngón tay nắm chặt với nhau.
Thực hiện được ý đồ, cô cười, “Bỗng nhiên cảm thấy, trò chơi cũng không quan trọng, cũng chẳng có gì ghê gớm cả!”
Còn có chuyện nào quan trọng hơn anh sao?
Thời Ngộ tùy ý để cô nắm lấy tay phải, dùng tay trái rút di động của cô ra, để cùng một chỗ với điện thoại anh trên bàn tròn, dỗ dành nói: “Ngày mai lại chơi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nghe nói như thế, Hạ Sí vứt bỏ cái trò chơi đáng ghét lúc nãy ra sau đầu, sau khi đợi Thời Ngộ nằm xuống, cô lại quen thói tiến vào lòng của anh, quấn quýt ôm lấy anh, “A Ngộ, sao thân thể của anh ấm như thế chứ?”
“Có lẽ di truyền tốt nhỉ?” Anh lại có ý muốn đùa cô một chút.
“Nếu nhiệt độ cơ thể của chúng ta có thể hợp lại với nhau thì tốt quá rồi.” Hạ Sí tùy ý khẽ nói hai câu, mang theo tâm tư hâm mộ, ở bên cạnh anh nhắm mắt lại.
Thời Ngộ phụ trách đóng cửa, tắt đèn, bên trong lại dần an tĩnh lại, giống như có âm thanh rất nhỏ thổi qua tai của cô.
“Về sau có thể thử một chút.”
-
Tờ mờ sáng, ánh nắng ngày mùa đông thường đến rất trễ, Thời Ngộ ngủ đến tự tỉnh, ngước mắt là có thể thấy rõ người đang rúc trong ngực mình, vài sợi tóc rối thả trên cánh tay anh, thỉnh thoảng lại có vài sợi tóc rớt xuống dính lên má cô, nhưng người đang ngủ say này lại chẳng hay biết.
Một cảnh này, anh đã từng mơ thấy.
Bây giờ, ước mơ đã trở thành hiện thực.
Anh cẩn thận đỡ lấy đầu của Hạ Sí, thả cô lại trên gối đầu mềm mềm, xác nhận cô chưa bị làm tỉnh giấc, anh mới từ từ đứng dậy, thoải mái rời đi.
Hiếm có lúc trùng với ngày nghỉ, không cần nghe tiếng chuông báo thức réo ầm ĩ, Hạ Sí đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghe được tiếng chuông báo trên di động.
Di động đặt trên bàn tròn cách giường tầm một mét, cô bị tiếng chuông ồn ào đánh thức, ló nửa người ra lấy, thấy trên màn hình hiện mấy con số, cô xoa xoa mắt, chưa kịp nhìn rõ đã đặt bên tai, “Ai thế?”
“Là mẹ.”
“Mẹ…”
Cô đang mơ mơ màng màng bỗng nghe thấy hai chữ này, và tiếng cười nhẹ truyền đến từ đầu dây bên kia.
Đang ngái ngủ cũng bừng tỉnh giấc, Hạ Sí nhìn chằm chằm vào di động màu trắng, trừng lớn mắt.
Đây, đây không phải điện thoại của cô!