Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 27: Những tháng ngày đau khổ tột cùng

Edit: Pimm’s

Hạ Sí ở trong khu điều trị mở, phòng đôi.

Mỗi sáng đều sẽ có bác sĩ đến kiểm tra phòng, hỗ trợ điều trị, y tá đúng giờ phát thuốc, giám sát bệnh nhân uống. Dưới sự trợ giúp của thuốc, giấc ngủ của Hạ Sí đã được cải thiện tốt hơn một chút.

Ngày nào Thời Ngộ cũng đến, anh không hề tỏ vẻ miễn cưỡng khi ở cùng với cô.

Dì nằm ở giường bệnh bên cạnh thở dài thật sâu, bảo ước gì mình có được một anh bạn trai tốt như vậy: “Thời bây giờ để gặp được một người đối xử chân thành với mình là rất khó, cô bé phải biết quý trọng nhé….”

Quý trọng thật tốt….

Cô cũng muốn quý trọng anh thật tốt, nhưng điều đó quá khó khăn.

Khi bước vào trạng thái hưng cảm, cô sẽ phấn khởi chia sẻ những câu chuyện xưa hạnh phúc của mình với Thời Ngộ cho dì nằm giường bên cạnh nghe, khi dì ấy phụ họa một câu, cô sẽ lập tức cảm thấy tương lai vô cùng xán lạn.

Lúc bình thường dì ấy sẽ nói gì đó để động viên cô, nhưng khi tâm trạng đi xuống sẽ bắt đầu than thở: “Hồi dì vừa nhập viện, con dì chạy vào viện thường xuyên, dì xót con, giục nó trở về làm việc, tự lo cuộc sống riêng của mình. Theo thời gian, mọi người dường như đã quen với hình thức như vậy rồi, trước giường bệnh không có đứa con nào hiếu thuận. Dì sống như thế này, cũng thật là liên lụy.”

Bệnh tình của bọn họ đặc thù, vốn không nên quá gần gũi với nhau, không tránh khỏi bị ảnh hưởng, sẽ trở nên vô cùng tiêu cực.

Mặc dù Thời Ngộ đã cẩn thận quan sát mọi thứ của cô, cảm xúc của Hạ Sí vẫn sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát trong lúc bị lý trí và tâm tư dằn vặt nhiều lần.

Hôm ấy anh ngồi bên giường bệnh chơi game cùng cô, Hạ Sí hiếm khi quên hết ưu phiền, nụ cười luôn ở trên khuôn mặt xinh đẹp.

Một tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí hòa hợp, Thời Ngộ có điện thoại, Hạ Sí nhìn thấy phía trên ghi chú là đàn chị XX.

Thời Ngộ đành phải tạm dừng trò chơi, đang định đứng dậy nghe điện thoại thì thấy sắc mặt Hạ Sí lập tức trầm xuống.

Thấy thế, Thời Ngộ dừng lại tại chỗ, tay phải cầm điện thoại để đến gần tai, tay trái vuốt ve nhè nhẹ ngón tay cô, đó là hành động trấn an.

Bàn tay đυ.ng vào ấm áp, mọi sự chú ý của Hạ Sí đều đổ dồn vào bàn tay kia, cũng không còn cố ý dò xét xem anh và cô gái trong điện thoại nói gì nữa.

Vài phút trôi qua, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc. Hạ Sí lắng tai, nghe thấy bọn họ thảo luận kiến thức chuyên ngành ở trong điện thoại. Tuy rằng không có lấy nửa câu tán gẫu nhưng Hạ Sí vẫn không vui, cố ý trở tay bắt lấy cánh tay của Thời Ngộ.

Dường như nhận ra cô không kiên nhẫn nên anh đã kết thúc cuộc gọi sớm.

Ánh mắt của Thời Ngộ lại chuyển sang màn hình máy tính bảng, hỏi cô có muốn tiếp tục trò chơi hay không. Hạ Sí ném chiếc máy tính bảng sang một bên: “Không chơi nữa!”

Chỉ một thoáng sửng sốt, Thời Ngộ lập tức đổi giọng theo ý cô: “Được, vậy chúng ta đổi trò khác, hay là Tri Tri có chuyện gì muốn làm không?”

“Thời Ngộ, anh không tức giận à?” Hạ Sí ngẩng đầu lên chất vấn anh. Chỉ cần anh để lộ một chút sơ hở trong cảm xúc thôi, cô sẽ có lý do mượn đề tài để nói chuyện của mình. “Em đang cố tình gây sự, anh không nhìn ra được sao? Anh không tức giận à?”

Nhưng người nọ lại ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ về đỉnh đầu cô: “Nào có ai thật sự tùy hứng lại nói mình cố tình gây sự đâu. Tri Tri chỉ là tạm thời bị bệnh thôi, nhưng không sao cả, chúng ta cùng nhau nỗ lực có được không?”

Anh luôn luôn như vậy, nụ cười dịu dàng như gió xuân có thể mài mòn quyết tâm và sự kiên định của cô, nát bấy.

Rất nhanh, Thời Ngộ nhận ra rằng bệnh nhân nằm bên cạnh gây ra ảnh hưởng đến cô, sau khi trao đổi với bác sĩ, anh quyết định đưa cô đến phòng bệnh VIP một người.

Hạ Sí không muốn. Tiền chữa trị vốn đã không ít, lại còn phải tốn thêm nhiều chi phí khác nữa. Nhưng Thời Ngộ không quan tâm đến những chuyện đó, chỉ bảo cô phối hợp điều trị.

Cô biết Thời Ngộ không thiếu tiền, tạo điều kiện cho cô điều trị hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy khó xử: “Anh cũng chỉ là một sinh viên, nào có nhiều tiền như thế? Bố mẹ sẽ trách anh vì đã phung phí tiền bạc cho em đó.”

“Là tiền anh tự kiếm được, tất cả những gì của anh đều thuộc về Tri Tri.” Thời Ngộ nói để cho cô an tâm.

“Hơn nữa, cho dù phải nhờ đến sự giúp đỡ của bố mẹ thì họ cũng sẽ không trách anh đâu.”

“Ở độ tuổi nhỏ hơn anh, bố anh đã từng đưa ra lựa chọn tương tự rồi.”

Thời Ngộ không hề né tránh việc nhắc đến gia đình của mình, người không dám thẳng thắn luôn là cô. Hạ Sí thầm nghĩ chỉ muốn chôn vùi quá khứ không thể chịu đựng nổi này dưới lòng đất, mãi mãi không bao giờ đào bới nó lên!

Bầu không khí gia đình vui vẻ, đầm ấm, tràn ngập cảm giác tin tưởng kia của Thời Ngộ có lẽ là thứ mà cả đời này cô không thể mơ tới.

Trong quá trình chuyển phòng bệnh, Hạ Sí bàn với Thời Ngộ xin nghỉ một ngày để trở về nhà thu xếp một vài thứ. Cũng là ngày ấy, cô tình cờ phát hiện ra tờ phiếu kiểm tra tâm lý mà Thời Ngộ đã làm.

Trong tình huống gì mà phải kiểm tra ngược lại tâm lý của chính mình, đáp án không cần nói cũng biết….

“Đây là cái gì?”

Lúc Hạ Sí đặt tờ giấy kiểm tra tâm lý kia trước mặt Thời Ngộ, đối phương đã không thể nào trốn tránh được nữa.

Huống hồ, Thời Ngộ cũng chưa bao giờ nói dối cô.

Trong lòng Hạ Sí càng thêm hỗn loạn.

Lúc bị bệnh cô không thể nào kiểm soát được bản thân mình, mà những cảm xúc tiêu cực cô tạo ra đã ảnh hưởng trực tiếp đến Thời Ngộ.

Không ai có thể duy trì trạng thái tinh thần tốt trong một môi trường cảm xúc tiêu cực, Thời Ngộ dành hết tâm trí cho cô, ngày nào cũng chuẩn bị những món ăn hợp với khẩu vị của cô nhất. Anh hết lòng chăm sóc, dịu dàng kề bên, mặc cho cô giày vò cũng không có lấy một câu trách móc. Nhưng đó chỉ là vì anh không nỡ, anh không biểu hiện ra trước mặt cô.

Anh chính là một người tình cảm, cảm xúc bị kìm nén đến một mức nhất định thì cần phải tự mình giải tỏa ra. Hút thuốc, mất ngủ, cùng với tờ phiếu kiểm tra tâm lý này.

Rõ ràng đã bị cô ảnh hưởng đến mức như vậy nhưng anh lại chưa bao giờ mở miệng oán giận cô nửa lời.

“A Ngộ, chúng ta…..”

Lời nói kẹt lại trong cổ họng, nước mắt lập tức rưng rưng, đột nhiên rơi xuống.

Hạ Sí không nói nên lời.

“Không sao đâu Tri Tri, anh không yếu đuối như vậy, anh còn muốn ở bên em, sao lại có thể cho phép bản thân mình có chuyện gì được.” Nhận thấy được nỗi bất an của cô, Thời Ngộ không phủ nhận, chỉ là bắt đầu từ ngày đó, trong ngăn kéo của anh cũng không xuất hiện thuốc lá nữa.

Anh dường như không bị ảnh hưởng gì, nhưng có đôi khi Hạ Sí cố ý giả vờ ngủ rồi tỉnh lại, cô vẫn sẽ nhìn thấy bóng dáng cô đơn tịch mịch ở trên hành lang như cũ.

Cái nơi được gọi là ‘bệnh viện’ này thật sự không hề để lại một chút ấn tượng tốt nào với cô.

Cô không náo loạn mà phối hợp với tất cả các phương pháp điều trị.

Uống thuốc hàng ngày, trí nhớ của Hạ Sí bắt đầu kém đi, hành động cũng chậm chạp, thậm chí cô còn quên mất hôm đó là sinh nhật của Thời Ngộ. Lẽ ra anh nên được ngồi giữa đám đông náo nhiệt, đứng dưới ánh đèn rực rỡ, cùng người thân và bạn bè quây quần vui vẻ bên nhau.

“Xin lỗi, em đã quên mất sinh nhật của anh rồi.” Rạng sáng hôm sau, cô vừa khóc vừa xin lỗi Thời Ngộ.

Với tình hình của Hạ Sí, cô không được phép xuất viện một mình, thậm chí đến việc đi ra ngoài mua cho anh một món quà thôi cô cũng không thể làm được.

***

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi chia tay trong không vui với mẹ lần trước, Hạ Sí cố tình tránh mặt bà, mãi cho đến khi bà Từ liên lạc đến một lần nữa, cô không thể nào kiểm soát được cảm xúc của mình, lớn tiếng nói chuyện trong điện thoại, thu hút y tá đi ngang qua, đồng thời bị bà Từ phát hiện ra đầu mối.

Lúc bà Từ tìm đến bệnh viện, tâm trạng của Hạ Sí đã thay đổi. Cô bắt đầu tự trách bản thân tại sao mình lại trở thành như thế này.

Bà Từ chểnh mảng lơ là Hạ Sí, nhưng bà ta vẫn đau lòng thương xót cho cô, điểm ấy không thể nghi ngờ gì.

Biết được hiện giờ Hạ Sí đang phải dựa dẫm vào Thời Ngộ, suy nghĩ đầu tiên của bà Từ là giải quyết hết nợ nần. Trong mắt bà Từ, tiền là tiêu chuẩn để so sánh mọi thứ.

“Hạ Hạ, con đi với mẹ đi, mẹ giúp con tìm bác sĩ tốt hơn.”

“Mẹ đã tìm hiểu những việc mà nó làm cho con rồi, nó đúng thật là một đứa trẻ tốt hiếm có, nghe nói ở trường nó là….” Bà Từ đánh giá rất cao Thời Ngộ, lời trong lời ngoài tất cả đều là điểm ưu tú của anh.

Những lời này lọt vào tai Hạ Sí hệt như những mũi kim nhỏ đâm vào trái tim, không thấy máu, nhưng lại đầy lỗ hổng từ lúc nào không hay.

Chẳng biết từ khi nào, Hạ Sí bắt đầu có thói quen đập phá đồ đạc.

Những cảm xúc phấn khích và tiêu cực liên tục đan xen, chỉ cần một chút không hài lòng, giây tiếp theo cô sẽ không màng đến hình tượng mà gào thét. Trong lúc phát tiết, Hạ Sí hoàn toàn không nhận ra được việc mình làm có ảnh hưởng nghiêm trọng đến người khác như thế nào.

Thời Ngộ càng đối tốt với cô bao nhiêu thì trong lòng cô lại càng khó chịu bấy nhiêu. Nhưng khi Thời Ngộ không đối xử tốt với cô nữa, cô sẽ không nhịn được mà phóng đại cảm giác khủng hoảng lên đến vô cùng.

“Anh không cần phải lo cho em!”

“Anh quản em làm gì! Chúng ta vốn chẳng có quan hệ gì cả, anh đã báo đáp đủ rồi, không nợ em cái gì nữa hết. Thời Ngộ, anh không nợ em, anh không cần làm đến bước này vì em, anh hiểu không?”

“Không phải là vì báo đáp. Tri Tri, anh không thích nghe những lời này, về sau em đừng nhắc đến nữa.” Thời Ngộ nhíu mày, nắm chặt lấy tay cô. “Em chỉ là tạm thời bị bệnh mà thôi, nhưng chuyện đó không sao hết, chúng ta cùng nhau cố gắng có được không?”

Lời nói của anh dụ dỗ cô, nắm tay Hạ Sí hết siết chặt rồi lại buông lỏng. Một ngọn lửa bị kìm nén trong lòng cô, có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.

Cô khẩn cầu Thời Ngộ hãy quay trở lại trường học.

Một bên khác, Hạ Sí lại nhờ bà Từ mang đến tin tức mới cho cô.

Thời Ngộ được đánh giá cực kỳ cao, là nhân tài được trường học và bệnh viện bồi dưỡng. Bà Từ nói cho cô biết: “Nó đã vì con mà từ chối một cơ hội rất tốt.”

Hạ Sí nhắm mắt lại, không thể thốt ra nổi một lời.

Sự xuất hiện của Thời Ngộ hệt như trước đây, chưa bao giờ mang đến cho cô những cảm xúc tiêu cực.

Khoảng thời gian đó, điện thoại của anh có rất nhiều tin nhắn, Hạ Sí vô tình nhìn thấy.

Đêm đó, cô đập vỡ bát canh mà Thời Ngộ tự tay nấu.

Bát sứ rơi vỡ vụn trên mặt đất, nước canh thơm nức mũi chảy trên đó, chỉ còn lại một đống cặn. Cô đã làm đến nước này, anh cũng nên nổi giận đi chứ?!

Nhưng Thời Ngộ lại không hề tức giận, ngược lại còn lo lắng cô bị hoảng sợ: “Tri Tri, đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây.”

Một vòng tay ấm áp là những gì cô khao khát, nếu ích kỷ hơn một chút thì cô nên ôm chặt lấy nó.

Nhưng cô không thể buông thả bản thân được. Cô như vậy sẽ hủy hoại Thời Ngộ mất.

***

Không bao lâu sau, sinh nhật của Hạ Sí đã đến.

Cô sinh vào tháng năm, chỉ nhỏ hơn Thời Ngộ chừng bốn mươi mấy ngày, nhưng cô đã khiến anh phải chịu đựng những áp lực và nỗi thống khổ không phải của mình.

Ngày sinh nhật của Hạ Sí, bác sĩ đồng ý cho cô về nhà một đêm. Bà Từ muốn đón cô đi ăn mừng, Hạ Sí từ chối.

Cô trở lại Thủy Mộc Thanh Uyển cùng với Thời Ngộ, trên bàn bày một chiếc bánh ngọt lớn được đậy bởi một cái hộp trong suốt. Lớp kem trang trí rất đẹp, Hạ Sí nhìn thật kỹ, phát hiện ra một khuyết điểm nhỏ.

Thời Ngộ mất tự nhiên sờ mũi: “Anh học mấy ngày, nhưng so với thợ làm bánh chuyên nghiệp trong tiệm bánh ngọt thì vẫn còn kém hơn một chút.”

Hóa ra là do anh tự tay làm.

Trong mắt Hạ Sí, đây chính là món đồ quý giá nhất.

“A Ngộ, em nhảy cho anh xem một bản nhé.”

Hôm ấy, tâm trạng của Hạ Sí tốt vô cùng, cô trang điểm thật tinh tế, mặc chiếc váy dài thướt tha, dâng tặng người mình yêu một điệu nhảy hoàn mỹ.

Lúc nắm vạt váy để chào, cô ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt dịu dàng đầy sao, ánh mắt anh trìu mến. Tiếng vỗ tay của riêng một người còn tuyệt hơn cả một khán đài kín chỗ.

Dáng vẻ nhảy múa của cô gái trông hệt như một chú bướm, lao như bay đến bên người mình thích mà không hề do dự, dâng lên nụ hôn nóng bỏng của mình. Máu chảy xuôi trong cơ thể bắt đầu sôi trào, Hạ Sí vừa xúc động lại nhiệt tình, thậm chí cô còn liều lĩnh muốn trao thân cho anh.

Mặc dù ý loạn tình mê, người kia cũng vẫn giữ vững đến cuối cùng bảo vệ điểm mấu chốt của cô: “Tri Tri, anh phải có trách nhiệm với em.”

Bàn tay dán phía sau kéo khóa lên cho cô, anh áy náy nói bên tai cô bằng chất giọng khe khẽ, cảm thấy mình đã mạo phạm cô.

Bị đẩy ra, Hạ Sí bỗng chốc ngơ ngẩn, cô mở to đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm anh một lúc, dù có cố gắng thế nào cũng không thể tập trung được.

Một giây trước tâm trạng hứng khởi, một giây sau lại cảm thấy, bản thân mình làm cái gì cũng không tốt.

Rõ ràng, tất cả đều được tạo nên vì cô.

Đến tận bây giờ Thời Ngộ chưa từng làm sai điều gì với cô, nếu phải nói sai, thì có lẽ anh đã sai khi gặp phải một người tệ hại như cô vậy.

Không ai có thể thờ ơ khi thấy người mình thích phải chịu đủ giày vò, Hạ Sí cũng thế.

Cô hiểu tính cách của Thời Ngộ, cũng biết ý thức trách nhiệm mạnh mẽ trong lòng anh. Nếu cô vẫn tiếp tục như thế này, Thời Ngộ sẽ không bao giờ bỏ rơi cô như những người ích kỷ đó.

Chỉ cần cô tỏ ra yếu đuối, anh sẽ không ngừng trả giá vì cô.

Như vậy, không ổn.

Cô từng suy nghĩ rất cực đoan rằng chỉ cần là thứ thuộc về mình thì đến chết cũng phải giữ chặt lấy, nhưng hôm nay, cô đổi ý.

Hạ Sí không nỡ.

Làm sao cô có thể để cho ngôi sao duy nhất, rực rỡ nhất mà cô có thể nhìn thấy rơi xuống vực sâu, bị phủ kín bởi bụi bặm được.

***

“Choang ----”

Đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, Hạ Sí không thể nhớ chính xác, cô chỉ nghe thấy tiếng đồ đạc đổ vỡ vang lên đặc biệt chói tai.

Rối loạn lưỡng cực, vui vẻ đến tột cùng, bi thương đến cực điểm, chịu đựng hai thứ cảm xúc tương phản cực độ ấy, không ai có thể đảm bảo mình đủ tỉnh táo.

Hình như cô đã cãi nhau ầm ĩ với Thời Ngộ, một cuộc cãi nhau đơn phương đến từ một phía.

Nhưng sau đó chuyện gì đã xảy ra?

Một dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống từ bên mặt của Thời Ngộ, làm mắt Hạ Sí đau nhói.

Cô bị dọa đến hét toáng lên, người nọ không hề để ý đến vết thương của mình mà liên tục trấn an cảm xúc của cô: “Không sao, không sao, Tri Tri, đừng sợ.”

“Bệnh viện, đi, bệnh viện…..” Cô hoảng loạn đến không biết phải làm sao, hoàn toàn trở nên mất kiểm soát.

Sau khi kiểm tra, vết thương không sâu, nhưng suýt chút nữa đã tổn thương đến mắt.

Hạ Sí cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình, trong đầu hiện lên hình ảnh mình ném một món đồ rất cứng, lập tức bị dọa khóc òa lên: “Em đã làm gì vậy….”

“Em sai rồi.” Cô đau đớn túm lấy tóc mình, bắt đầu thú nhận sai lầm: “Em sai rồi, em sai rồi.”

Cô thậm chí còn căm ghét chính đôi tay của mình, liên tục đập nó vào tường như thể không có cảm giác, đập đến sưng đỏ cũng không hề dừng lại. Cô sai rồi, vậy nên cô phải nhận sai.

“Làm sao mình có thể, làm sao mình có thể tổn thương anh ấy được….” Hạ Sí lặp đi lặp lại câu nói kia trong miệng: “Tri Tri không thể làm tổn thương A Ngộ.”

Đúng lúc bà Từ ân cần hỏi thăm sinh nhật của cô, sau nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên Hạ Sí tỏ ra yếu đuối trước mặt bà, nói ra những lời giống hệt như năm đó: “Mẹ, mẹ giúp con với.”

Cô khóc đến khản cả giọng: “Mẹ, mẹ giúp con với, con cầu xin mẹ.”

Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt và đôi tay sưng đỏ của con gái, trái tim bà Từ như bị dao cắt, gật đầu đồng ý.

Hạ Sí tự làm chính mình bị thương, cuối cùng cũng chọc giận Thời Ngộ.

“Tri Tri, em…..” Đến cùng anh vẫn không nỡ nặng lời với cô một câu nào. Thời Ngộ không hề trách móc việc cô mất kiểm soát làm bị thương người khác, anh chỉ tức giận khi cô cố ý làm chính mình bị thương.

“Sau này không cho phép em làm bản thân mình bị thương nữa!” Anh chỉ là không nỡ nổi giận với cô, không hơn.

Hạ Sí bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ mặt bất lực: “Chúng ta chia tay đi.”

Cuối cùng, cô vẫn nói ra câu nói kia với Thời Ngộ một cách trọn vẹn. Giọng nói cô nhẹ bẫng, đơn giản như thể đang nói chuyện với mọi người hôm nay ăn gì vậy.

“Tri Tri!” Thời Ngộ tưởng rằng cô lại bị thiếu cảm giác an toàn.

Hạ Sí mạnh mẽ vặn bung bàn tay đang nắm chặt cổ tay của mình ra: “Đây không phải là phát cáu, em nghiêm túc.”

“Anh không đồng ý.” Trên khuôn mặt của Thời Ngộ hiếm khi lộ ra vẻ phức tạp như thế, nhưng anh rất kiên định: “Anh sẽ không chia tay với em.”

“Thời Ngộ, em phải đi.” Hạ Sí nhắm mắt lại, không nhìn anh nữa. “Dù là thành phố Vân Dương hay thành phố C đều là nguồn cơn cho ác mộng của em. Em đã đồng ý rời đi với mẹ rồi, em sẽ đổi một môi trường khác, bắt đầu một cuộc sống mới.”

Thời Ngộ vẫn theo cô: “Nếu em muốn đến một nơi khác, anh có thể đi cùng em, đừng chia tay.”

Hạ Sí bỗng mở mắt, một lần nữa hất tay anh ra: “Sao anh lại không hiểu? Em không muốn đi cùng với anh, em muốn cách xa anh ra!”

“Cũng bởi vì muốn đến gần anh nên em mới ép mình thành như thế, em không muốn anh ảnh hưởng đến em nữa!”

Ngày hôm đó, cô đã nói với Thời Ngộ rất nhiều lời quá đáng.

“Em biết anh rất tốt với em, nhưng mà anh càng tốt với em thì em lại càng thống khổ!”

“Là em không biết tốt xấu, lãng phí tâm tư và nỗ lực của anh, là em không có lương tâm.”

“Em không thể chịu nổi tình yêu của anh, coi như em cầu xin anh đó, anh buông tha cho em đi….”

Có lẽ là đã bị những lời này của cô làm tổn thương sâu sắc, lần đầu tiên Thời Ngộ mạnh mẽ từ chối yêu cầu của cô như vậy: “Anh không đồng ý.”

Tình hình của Hạ Sí càng trở nên tồi tệ hơn, cô đã tìm được cách giải quyết Thời Ngộ, không cần phải cố tình trút giận lên người khác, chỉ cần dùng chính bản thân mình ra đánh cược là có thể khiến anh dần dần thỏa hiệp.

Bà Từ nói, chỉ cần cô im lặng rời đi thì một khoảng thời gian sau, người nọ sẽ tự nhiên buông bỏ thôi.

Hạ Sí lắc đầu.

Cô biết, Thời Ngộ sẽ không làm thế.

Ngược lại anh sẽ vì cô mà thậm chí còn bỏ qua chuyện riêng của mình.

Lần đó Hạ Sí tàn nhẫn với bản thân, nằm trên giường bệnh ba ngày trời mới tỉnh. Chàng trai ngày thường bình thản cuối cùng cũng đỏ hoe mắt: “Em thành công rồi, Tri Tri.”

Cô đã thành công.

Đào thân thể của mình lên, móc trái tim máu me đầm đìa kia ra.

***

Hạ Sí chia tay với Thời Ngộ như mong muốn.

Bọn họ đều hiểu tại sao đối phương lại đưa ra lựa chọn như vậy. Nhưng trước khi rời đi, Hạ Sí thậm chí còn không dám để lại cho Thời Ngộ bất kỳ hồi ức nào.

Chứng rối loạn lưỡng cực khó có thể chữa trị hết, cô không thể nào đoán được bản thân mình sẽ biến thành dáng vẻ gì, càng không dám đánh cược tương lai của Thời Ngộ.

Thời Ngộ tự mình đưa cô đến sân bay, trên đường đi, cô im lặng, không thốt được lấy một lời.

Trước khi soát vé, Thời Ngộ đưa tay che mắt cô, cách mu bàn tay trao cho cô một nụ hôn: “Tri Tri, em đừng hối hận.”

Cô đáp: “Được.”

Bọn họ không còn là mối quan hệ bạn trai bạn gái nữa, thế nên ngay đến nụ hôn chia xa cũng khắc chế như vậy.

Đây là kết quả mà Hạ Sí mong muốn.

Không có cô, Thời Ngộ sẽ từ từ thay đổi trở về dáng vẻ hăng hái như trước đây. Anh tốt như vậy, dù sao cũng nên tiến về phía trước, không nên bị cô níu chân.

Nếu như hết bệnh, cô sẽ trở về.

Hy vọng đến lúc ấy, anh vẫn còn ở đó.

Nhưng lời này, đến cuối cùng Hạ Sí cũng không thể nói ra miệng.

Năm 19 tuổi ấy, cô đã trải qua những thăng trầm mà nhiều người cả đời cũng không thể trải qua.

Cô lặng lẽ đăng một dòng tin cuối cùng.

Chỉ để cho một mình mình thấy được.

Cuộc đời u ám ảm đạm của tôi hệt như một chén thuốc Bắc, mỗi một ngụm đều đắng vô cùng, nhưng chỉ có thể nuốt xuống. Mà anh là viên kẹo sữa duy nhất giấu ở đáy chén.