Ta Hệ Chữa Trị Trò Chơi

Chương 72: Diễn viên hài học kỹ xảo chiến đấu

Trên thế giới này, người hiểu rõ Mạnh Trường Hỉ nhất không phải vợ hắn, cũng không phải mấy người anh em không máu mủ mà chính là người mẹ đã bị sát hại Mạnh Thi.

Mạnh Thi từng nói, tuy tính cách Mạnh Trường Hỉ còn nhiều thiếu hụt nhưng so với Mạnh Trường An, hắn tuyệt đối là người ôn nhu hiền lành.

Ngược lại Mạnh Trường An mới là kẻ có tâm lý vặn vẹo, khi còn nhỏ bị Mạnh Thi răn dạy hắn sẽ đi tra tấn đám côn trùng giun dế để phát tiết.

Nhưng sau khi Mạnh Thi chết, tất cả sự thật đều bị che giấu, Mạnh Trường An biến thành người tốt mà Mạnh Trường Hỉ lại bị dán nhãn mác là kẻ bất thường.

“Hệ thống phán định chưa chắc là chính xác, có lẽ có người đang cố tạo ra một loại nhân cách giả để lừa gạt Hệ thống thông tin công dân.” Hàn Phi tuy không hiểu rõ khoa học kỹ thuật nhưng vẫn cảm thấy nhân tính lại càng nguy hiểm và phức tạp hơn máy móc nhiều.

“Chẳng hạn như Mạnh Trường An, nếu mười năm nay hắn cố ý lưu lại thông tin giả trên internet, trong cuộc sống hàng ngày đều đeo lên một tầng mặt nạ thì có khả năng lừa gạt Hệ thống thông tin công dân không?”

“Hình như ngươi rất chú ý tới Mạnh Trường An?” Lệ Tuyết nhìn chằm chằm Hàn Phi hồi lâu, sau đó mới trả lời câu hỏi của hắn. “Về lý thuyết thì khả năng này có tồn tại. Thế nên phần lớn tin tức lấy được từ Hệ thống thông tin công dân đều chỉ có tác dụng tham khảo.”

“Đúng vậy, khi trở về ngươi nhớ chú ý mật thiết tới Mạnh Trường An, người này chắc chắn có vấn đề rất lớn.” Hàn Phi nói với giọng khẳng định.

Lệ Tuyết không biết Hàn Phi lấy tự tin ở đâu để khẳng định như vậy nhưng nàng vẫn quyết định tin tưởng Hàn Phi, bởi vì những lời diễn viên hài này nói trước đây đều đã ứng nghiệm.

Đối với cảnh sát thì việc trọng điểm chú ý một người không đơn giản chỉ là điều tra tư liệu của hắn, mà là giám sát trên mọi mặt trận, thậm chí hắn làm gì vào giờ nào đều có thể điều tra ra, đương nhiên điều này sẽ hao tổn rất nhiều nhân lực và tài nguyên.

“Được, ta sẽ nói việc này với lão sư.” Lệ Tuyết đứng dậy định rời đi, Hàn Phi lại ngăn nàng lần nữa.

“Ngươi còn có việc gì sao?”

“Nghe ngươi nói nhiều như vậy, bây giờ ta đã bắt đầu thấy lo lắng. Nói không chừng tên sát nhân biếи ŧɦái kia sẽ tìm đến ta, cho nên ta muốn tăng cường năng lực tự vệ.” Hàn Phi uyển chuyển nói, “Ngươi có thể dạy ta một số kỹ xảo chiến đấu được không?”

Hàn Phi muốn học thứ này không chỉ để phòng thân trong hiện thực mà còn để khi tiến vào trò chơi sẽ có đủ năng lực tự vệ.

“Ngươi muốn nhờ cảnh sát dạy ngươi đánh nhau?” Lệ Tuyết kinh ngạc nhìn Hàn Phi, “Đây là lần đầu tiên ta nghe được lời thỉnh cầu kỳ quái như thế.”

“Đồng nghiệp của ngươi nói ngươi đánh nhau rất giỏi mà. Xin ngươi đó.”

“Cũng được.” Lệ Tuyết xem giờ trên điện thoại di động, sau đó dẫn Hàn Phi lên tầng thượng khu chung cư. “Ta dạy ngươi là bởi vì bây giờ tình cảnh của ngươi rất nguy hiểm, điều này không trái với quy định của cảnh sát, có hiểu không?”

Lệ Tuyết nói câu này giống như đang muốn tự thuyết phục chính mình.

“Đương nhiên, ta biết ngươi làm vậy là để bảo vệ mạng sống của công dân.” Hàn Phi lập tức gật đầu.

“Vậy thì đừng chậm trễ thời gian nữa, trước khi học tập cách chiến đấu cơ sở, đầu tiên ta phải dạy ngươi về bảy khớp nối quan trọng nhất và các điểm yếu hại trên cơ thể người…”

Lệ Tuyết nói đơn giản một lần, Hàn Phi đã ghi nhớ thật kỹ. Trí nhớ của hắn cực kỳ kinh người.

“Phần lớn mọi người khi gặp được kẻ bắt cóc, động tác phòng thủ sẽ nhiều hơn động tác tấn công, điều này là phản ứng bình thường của con người nhưng sẽ ảnh hưởng đến động tác của ngươi. Cho nên việc đầu tiên cần làm là ngươi phải vượt qua được nỗi sợ hãi, có can đảm tấn công đối phương.”

“Ngươi yên tâm, với tố chất tâm lý của ta bây giờ, cho dù gặp phải kẻ bắt cóc cũng sẽ không sợ hãi đâu.”

“Không sợ chỉ là nền tảng cơ sở, tiếp theo ngươi phải giữ vững lý trí, căn cứ vào tình hình hiện trường mà đưa ra phán đoán hợp lý nhất…”

Lệ Tuyết dạy cho Hàn Phi một số kỹ xảo chiến đấu và mấy chiêu cầm nã thủ trên sân thượng, những kỹ xảo này trông thì bình thường nhưng lại rất có tác dụng thực chiến.

Chỉ mới dạy nửa giờ, Lệ Tuyết đã bị năng lực học tập và tố chất thân thể của Hàn Phi làm cho kinh ngạc không thôi.

“Trước kia ngươi là diễn viên hành động hả? Ta chỉ mới dạy ngươi nền tảng cơ sở mà bây giờ ngươi đã có thể quật ngã một vị cảnh sát nhân dân trong trường hợp hắn bất ngờ không kịp đề phòng.”

“Không có nha.” Hàn Phi nhìn xuống hai tay mình, phát hiện thân thể đã trở nên linh hoạt, phản ứng cũng cực kỳ nhanh nhẹn. “Ta chỉ là mỗi ngày đều kiên trì tập thể hình để giữ gìn dáng người của một diễn viên thôi.”

“Tập thể hình?” Lệ Tuyết phát hiện càng ngày mình càng tò mò về Hàn Phi.

Rõ ràng ước mơ của hắn là trở thành diễn viên hài, nhưng bởi vì tham gia đóng phim kinh dị mà tra ra được manh mối quan trọng về vụ án sát nhân hàng loạt.

Rõ ràng hắn rất nhã nhặn, thậm chí còn có hơi yếu đuối, nhưng tố chất thân thể và tố chất tâm lý lại cực mạnh như thể đã ma luyện dưới địa ngục suốt một thời gian dài.

Lệ Tuyết là cảnh sát hình sự đã nhiều năm, gặp được đủ loại người kỳ quái nhưng loại như Hàn Phi nàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

“Ngươi không nên tuỳ tiện sử dụng những thứ ta vừa dạy ngươi, càng không được dùng với những người yếu hơn mình. Khi gặp được nguy hiểm, lựa chọn đầu tiên của ngươi phải là báo cảnh sát.” Lệ Tuyết thấy Hàn Phi vẫn đang cố gắng luyện tập như thể muốn sử dụng nó trong cuộc sống sinh hoạt, bèn lên tiếng nhắc nhở.

“Ừ.”

“Ngươi cũng đừng quá căng thẳng, cảnh sát đã tăng cường cảnh lực quanh khu vực này. Ta đi trước, chờ khi vụ án có tiến triển mới ta sẽ thông báo cho ngươi biết ngay.”

“Được.”

Hàn Phi vừa tập luyện vừa đáp. Hắn muốn tập đến khi những kỹ xảo này trở thành phản ứng bản năng của cơ thể. Chỉ có như vậy hắn mới có nhiều cơ hội sống sót hơn trong thế giới âm phủ kia.