“Có thể tra ra được thân phận của những đứa trẻ đó không?”
“Tất cả đều là trẻ em bị vứt bỏ và cô nhi, phần lớn thông tin không được đầy đủ, tuy nhiên bộ thi thể có thời gian tử vong sớm nhất thì tra ra được.” Lệ Tuyết lại mở ra một bức ảnh chụp khác đưa cho Hàn Phi xem. “Hạ Vũ Hoà, năm sáu tuổi từng hiến thận cho người khác, cha ruột cậu bé chính là viện trưởng viện mồ côi Bắc Nhai —— Hạ Thủ Nghiệp.”
“Chờ một chút, ta hơi loạn rồi. Tên viện trưởng viện mồ côi đã thu nhận người vô gia cư Giang Tương chính là Hạ Thủ Nghiệp sao? Thi thể con ruột của hắn cũng nằm trong căn nhà màu đen này?” Hàn Phi hỏi.
“Theo điều tra của chúng ta, viện trưởng Hạ Thủ Nghiệp rất có hiềm nghi gây án, căn nhà màu đen trong rừng rậm chắc chắn có liên quan đến hắn. Con hắn từng hiến thận cũng không phải là tự nguyện mà là do hắn tự mình thực hiện giao dịch, khoản tiền đầu tiên Hạ Thủ Nghiệp kiếm được chính là do thận của con mình đổi lấy.”
“Vậy hắn chính là một tên cặn bã!”
“Nhưng hắn nguỵ trang rất tốt, gần như tất cả mọi người gặp hắn đều cho rằng hắn là người tốt. Sau khi con hắn bệnh chết, hắn lại bỏ tiền túi tu sửa viện mồ côi Bắc Nhai, bảo là để tưởng nhớ con trai của mình.”
“Lý do đường hoàng quá nhỉ.” Trong mắt Hàn Phi tràn đầy lạnh giá. “Người này hiện đang ở đâu? Các ngươi đã bắt hắn chưa?”
Lệ Tuyết lắc đầu nói: “Hạ Thủ Nghiệp đúng là kẻ bị tình nghi, nhưng khi Ngụy Hữu Phúc, A Mỹ và Cốc Diệp tử vong thì hắn lại có chứng cứ ngoại phạm. Hơn nữa sau khi vụ án lắp ghép thân thể người xảy ra, mấy năm sau Hạ Thủ Nghiệp đã chết vì tai nạn xe cộ rồi.”
“Chết rồi?!”
“Ừ, Giang Tương và Hạ Thủ Nghiệp, hai người có liên quan trực tiếp đến vụ án này đều chết rồi. Dường như phía sau vụ án này có một bàn tay đang thao túng tất cả.”
Thấy Hàn Phi cau mày, Lệ Tuyết nhẹ giọng an ủi một câu. “Hung thủ tuy còn chưa bị bắt nhưng chúng ta đã có đột phá lớn. Bây giờ cảnh sát cho rằng hung thủ không chỉ có một người, vụ án này có thể đã xuất hiện tình huống “hỗ trợ” gϊếŧ người.”
“Hỗ trợ gϊếŧ người?”
“Hạ Thủ Nghiệp có liên quan rất lớn đến cái chết của Tiêu Tình, Thôi Thải Y, Thôi Thiên Tứ. Hiện tại cảnh sát đã nắm được rất nhiều manh mối, lại thêm thủ đoạn điều tra đã hiện đại hơn trước nên ta đoán không bao lâu nữa vụ án này sẽ được đưa ra ngoài ánh sáng!” Lệ Tuyết nghiêm túc nói, “Hôm nay ta tìm tới ngươi là có việc quan trọng cần nói. Tên hung thủ kia rất tàn nhẫn giảo hoạt, lòng trả thù cực mạnh, rất có thể hắn sẽ tìm tới ngươi.”
“Tìm ta?”
“Đúng vậy. Gần đây các ngươi quay bộ phim kia sẽ khiến hắn chú ý, ngươi nhất định phải chú ý an toàn.”
Lệ Tuyết dặn dò xong đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hàn Phi bỗng ngăn nàng lại: “Lệ Tuyết, kỳ thực mấy hôm nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta cho rằng cảnh sát các ngươi nhất định phải chú ý quan sát một người.”
“Ai?”
“Đứa con nhỏ nhất của bà lão trong vụ án giấu xác người vào tủ lạnh —— Mạnh Trường An.” Hàn Phi mở máy tính lên. “Ta biết cư dân mạng đánh giá rất tốt về hắn, người xung quanh cũng cảm thấy hắn rất ưu tú, nhưng kỳ thực hắn rất có thể là một tên điên có tâm lý vặn vẹo.”
“Cả hai vụ án này đều có liên quan đến nhau, cảnh sát cũng đã điều tra theo hướng đó, tuy nhiên ba anh em Mạnh gia đều được loại bỏ khỏi diện tình nghi. Nhưng so với Mạnh Trường An, lão nhị Mạnh Trường Hỉ có khả năng gây án lớn hơn.” Lệ Tuyết vừa tra tư liệu trong điện thoại vừa nói.
Hàn Phi cảm thấy mình đã đánh giá thấp năng lực của cảnh sát. Cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, tất cả mọi người chỉ cần lưu lại một chút vết tích trên internet đều sẽ bị truy tung ra, trí thông minh nhân tạo sẽ dựa vào các thông tin này để thành lập mô hình nhân cách cho từng công dân.
Lúc này Lệ Tuyết đang cho Hàn Phi quan sát mô hình nhân cách của Mạnh Trường Hỉ và Mạnh Trường An. Dưới sự phán xét của Hệ thống công dân, Mạnh Trường An nói chung là người tốt, nhưng Mạnh Trường Hỉ lại có khuynh hướng chống đối xã hội rất nghiêm trọng.
“Vì sao lại như thế?” Hàn Phi nghi hoặc nói, phán định của Hệ thống rất khác so với thông tin do Mạnh Thi cung cấp.
“Hệ thống phán định đương nhiên không chính xác 100%, chỉ cung cấp cho chúng ta thông tin tham khảo. Trước khi điều tra tới khu rừng rậm sinh thái, một đội cảnh sát khác đã âm thầm dể mắt tới anh em nhà họ Mạnh.”
“Lão đại Mạnh Trường Thọ và lão tam Mạnh Trường An đều có thể tra ra thông tin, chỉ có lão nhị Mạnh Trường Hỉ là đột nhiên mất tích sau khi vụ án lắp ghép thân thể người xảy ra. Từ đó về sau hắn không còn sử dụng thông tin cá nhân của mình nữa, điều này quá không bình thường, tựa như hắn đang tránh né điều gì đó.” Lệ Tuyết vừa nói vừa xem mô hình nhân cách của Mạnh Trường Hỉ.
“Người này từ nhỏ đã có tính tình quái gở, bởi vì vết bớt trên mặt mà tự ti hướng nội, thường xuyên bị bắt nạt. Sau khi lớn lên, hắn từng bị khách hàng khiếu nại nhiều lần khi đang làm việc, ngoại trừ vợ hắn và các anh em Mạnh gia thì không có một người nào cảm thấy hắn là người bình thường.”
“Nhưng chỉ dựa vào những thứ này sao có thể nói hắn có khuynh hướng chống đối xã hội chứ?” Hàn Phi đã từng trao đổi với Mạnh Thi. Thân là mẹ của đối phương, Mạnh Thi mới là người có quyền lên tiếng nhất.
“Trước đây khi Mạnh Trường Hỉ mất tích, cảnh sát từng lập án điều tra, lúc đó người báo án là vợ của hắn. Vợ hắn nói trước khi mất tích cảm xúc của Mạnh Trường Hỉ rất không ổn định, luôn cảm thấy có người muốn gϊếŧ mình. Cảnh sát còn tìm thấy quyển nhật ký giấu dưới giường Mạnh Trường Hỉ viết rất nhiều thông tin về vụ án giấu xác trong tủ lạnh, đồng thời cũng tìm được các loại tiêu bản côn trùng và động vật dưới gầm giường. Dường như hắn vẫn luôn che giấu bản thân mình.”
“Các ngươi có từng nghĩ tới những thứ được tìm thấy trong nhà Mạnh Trường Hỉ là do người khác vu oan giá hoạ cho hắn hay không?” Hàn Phi đưa ra lập luận khác biệt, “Mạnh Trường Hỉ mất tích có thể không phải vì muốn trốn tránh điều tra của cảnh sát, mà là vì có thể có kẻ nào đó thật sự muốn gϊếŧ chết Mạnh Trường Hỉ! Người đó mới chính là hung thủ thật sự của vụ án.”