Đến giữa trưa, Hàn Phi làm một bữa cơm đơn giản tại nhà rồi vừa ăn cơm vừa xem sách. Hắn dùng toàn bộ thời gian lướt TikTok trước đây để học tập nghiệp vụ hình sự trinh sát và nghiệp vụ phản trinh sát. Vì để có thể sống sót mỗi ngày, hắn trở thành một kẻ cực độ yêu thích học tập.
Bơi trong biển học thức vô bờ, Hàn Phi cảm thấy cuộc đời mình trở nên phong phú hơn trước rất nhiều, loại cảm giác hưng phấn vui vẻ này kéo dài hơn hẳn so với khi chơi các trò vô bổ, lại còn có mục tiêu rất rõ ràng.
“Ngươi phải lặng lẽ cố gắng, sau đó làm tất cả những kẻ muốn gϊếŧ ngươi phải trầm trồ.”
Hơn ba giờ chiều, Hàn Phi nhận được điện thoại của Khương Nghĩa, đối phương muốn gặp mặt nói chuyện với Hàn Phi.
Nói thật, một vị đạo diễn có thể đối xử với diễn viên không có tiếng tăm như thế đã là cực kỳ coi trọng hắn rồi.
Gần bốn giờ chiều, Hàn Phi chạy tới trường quay phim Ác Chi Hoa, người nhà nạn nhân vẫn còn tụ tập bên ngoài toà chung cư nhưng lần này mọi người không còn xúc động như trước, chỉ im lặng giơ biểu ngữ lên, bên cạnh còn có người đang quay phim lại cảnh này.
“Ông ơi, vụ án này đã được cảnh sát tiếp tục điều tra, không bao lâu nữa sẽ có kết quả. Tuổi tác ông đã cao như vậy, cứ đứng đây mãi sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu.” Trong trò chơi Hàn Phi được Ngụy Hữu Phúc chiếu cố nhiều nên ở bên ngoài hắn cũng muốn chiếu cố cho cha của Ngụy Hữu Phúc.
Kỳ thực Ngụy Hữu Phúc rất giống cha mình, đều là người chấp nhất và thiện lương.
“Ta hiểu tâm ý của ngươi, nhưng đây là việc duy nhất ta có thể làm cho Hữu Phúc.” Ông lão đặt tay lên vai Hàn Phi, trong ánh mắt đυ.c ngầu ẩn chứa tâm tình rất phức tạp, dường như ông lão còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ hít sâu một hơi. “Cảm ơn ngươi, chàng trai, ta rất thích ngươi diễn vai Hữu Phúc.”
Hàn Phi từng dùng lưng mình đỡ một thùng sắt đựng máu giả cho người nhà nạn nhân, kể từ lúc đó bọn họ đã xem hắn như là người một nhà.
“Ta cam đoan với mọi người, hung thủ nhất định sẽ bị phơi ra ngoài ánh sáng.”
Hàn Phi chỉ là một diễn viên quèn, trong mắt người qua đường, hắn chẳng có chút liên quan nào đến vụ án này, nhưng không biết vì sao người nhà nạn nhân lại cảm thấy lời hắn nói rất có sức thuyết phục.
Ánh mắt bọn họ nhìn Hàn Phi đầy nhu hoà, như thể có thể nhìn thấy thân ảnh của người thân đã khuất trên người Hàn Phi.
Hàn Phi đi vào trong toà nhà, trợ lý sản xuất đưa hắn đi lên một căn phòng ở tầng hai. Vừa mở cửa, một làn khói nồng đậm đã bay ra.
Khương Nghĩa và mấy nam nhân trung niên đang ngồi trong phòng, trên bàn là mấy phần kịch bản.
“Tiểu Hàn, ta và biên kịch đã sửa xong kịch bản, ngươi và người nhà nạn nhân có quan hệ khá tốt, những phần kịch bản có tính tranh luận ta muốn nhờ người tới thuyết phục bọn họ.”
Trong gạt tàn đầy đầu lọc thuốc lá, hai vị biên kịch đã sắp bứt sạch tóc trên đầu, liên tục sửa chữa kịch bản đúng là một chuyện phiền phức vô cùng.
“Để ta đi thuyết phục bọn họ?”
“Đây là tôn trọng lớn nhất ta có thể dành cho người nhà nạn nhân. Nếu bọn họ vẫn không đồng ý thì ta chỉ còn cách tiếp tục quay phim.” Khương Nghĩa nói với vẻ khó xử, “Tuy ta là đạo diễn nhưng bộ phim này không phải do một mình ta định đoạt.”
Hàn Phi cầm kịch bản trên bàn lên xem. Đoạn đầu có nội dung rất tốt, quá trình phá án và bắt giam gần như phù hợp với hiện thực, nhưng càng về sau càng không hợp lý.
“Người nhà nạn nhân chắc chắn sẽ không đồng ý kịch bản này, mà ta cũng sẽ không thuyết phục bọn họ.” Hàn Phi ném kịch bản xuống bàn, “Độ phức tạp của vụ án này vượt xa sự tưởng tượng của các ngươi, thay vì ngồi đây bịa ra đủ chuyện, chẳng bằng các ngươi bỏ thời gian ra nghiên cứu vụ án một chút đi.”
“Làm sao ngươi biết chúng ta không nghiên cứu chứ? Nói thì ai mà chẳng nói được.” Biên kịch Tạ Đỉnh dập tắt điếu thuốc trong tay, nói: “Khương đạo diễn, ta đã sửa chữa kịch bản mấy lần coi như đã hết sức hợp tác rồi. Trong hợp đồng cũng đâu có nói chúng ta phải làm kịch bản theo ý người nhà nạn nhân chứ?”
“Đúng vậy, ngươi cứ quay theo kịch bản này là được, chúng ta quay phim là vì cái gì? Để phá án hả? Hay để mở rộng lực ảnh hưởng? Đừng có làm trò cười nữa, phải kiếm được tiền đã rồi nói sau.” Một vị biên kịch khác đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Khương đạo diễn, hai vị biên kịch, ta biết các vị sửa chữa kịch bản rất không dễ dàng, ta cũng biết các vị đã nhượng bộ rất nhiều, đổi lại là một đoàn làm phim khác hẳn là sẽ không thèm quan tâm đến người nhà của nạn nhân có ý kiến gì. Các vị đã làm rất tốt.” Hàn Phi mở cửa sổ ra, để gió thổi tan đi khói thuốc nồng đậm trong phòng. “Nhưng vì sao các vị không chịu chờ thêm một chút? Bộ phim này chẳng mấy chốc sẽ có kết cục thực sự.”
“Tại sao chúng ta phải chờ đến kết cục thực sự làm gì? Khán giả sẽ thích xem loại kết cục đó sao? Ngươi có biết gì về thị trường phim điện ảnh không? Ngươi có biết mục đích và phân khúc thị trường của bộ phim này là gì không?” Biên kịch Tạ Đỉnh cầm áo khoác lên đi về phía cửa, đưa tay định đẩy Hàn Phi sang một bên.
“Ta không biết cái gì là thị trường, nhưng ta biết thiếu nợ thì phải trả tiền, gϊếŧ người thì phải đền mạng.” Hàn Phi đứng ngay cửa ra vào, ánh mắt đảo qua cổ của biên kịch, nói bằng giọng uy hϊếp.
Trong nháy mắt, biên kịch đang giơ tay định đẩy Hàn Phi ra bỗng buông thõng xuống, xấu hổ nhấc tay phủi bụi trên vai áo.
“Khương đạo diễn, nếu ngươi cảm thấy bộ phim này chỉ là công cụ để kiếm tiền vậy ngươi quay sao cũng được, nhưng ta sẽ không tham gia đóng phim nữa.” Hàn Phi nói thẳng, “Tuy rất nhiều người đều cảm thấy ta chỉ là diễn viên quần chúng chẳng đáng một xu, nhưng ta tự cảm thấy mình là diễn viên, ta sẽ không tham diễn vào một bộ phim mắc sai lầm nghiêm trọng.”
Nói xong Hàn Phi rời khỏi căn phòng, Khương đạo diễn nhìn theo bóng lưng hắn, lấy điện thoại di động ra.
Ánh mắt hắn bồi hồi giữa tài khoản liên lạc của chủ nhiệm sản xuất và diễn viên chính A Thành, cuối cùng Khương Nghĩa quyết định không gọi điện thoại cho A Thành kêu hắn trở về đóng phim mà gọi thẳng cho chủ nhiệm sản xuất.