Ta Hệ Chữa Trị Trò Chơi

Chương 55: Tranh cãi

Làm thêm giờ đến khuya, mang theo cơ thể đầy mỏi mệt trở về nhà, trong mắt hắn tràn ngập vẻ ủ rũ, nhưng ở chỗ sâu trong đáy mắt lại ẩn giấu một phần thỏa mãn.

Hắn nhẹ nhàng lau chùi tấm ảnh chụp, trong lòng đang nghĩ tới việc sẽ cho vợ mình một niềm vui bất ngờ. Chỉ thêm mấy ngày nữa, trong căn phòng này sẽ treo một bức ảnh cưới thật lớn.

Khi hắn đang nghĩ xem ảnh cưới sẽ treo ở chỗ nào, điện thoại đột nhiên rung lên, hắn nhận cuộc gọi.

Là cha già gọi đến, bắt đầu lải nhải căn dặn đủ điều khiến hắn cảm tưởng như mình vẫn là một đứa trẻ. Cũng chỉ có ở trước mặt cha hắn mới là một đứa con nít cái gì cũng không biết.

“Con hiểu rồi, cha yên tâm, cha cũng phải giữ sức khoẻ đó…”

Cúp điện thoại xong, Hàn Phi xoay người đi về phía phòng ngủ. Nơi đó là kết cục của hắn.

“Hữu Phúc!”

Hàn Phi còn chưa đi xa đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hô. Một ông lão đứng ở ngoài hành lang, buông tấm biểu ngữ trong tay xuống, ông lão ngơ ngác đi vào trong trường quay. “Đừng đi vào trong đó, Hữu Phúc…”

Hàn Phi dừng bước. Hắn còn nhớ rõ giọng nói này, đây là giọng của cha Ngụy Hữu Phúc.

Quay đầu lại, Hàn Phi nhìn thấy ông lão đang nắm chặt tấm biểu ngữ trong tay, rưng rưng nước mắt.

“Ai đưa người nhà của nạn nhân vào đây?” Nhân viên công tác và trợ lý sản xuất lập tức tóm lấy cánh tay ông lão định đưa ông ta ra ngoài.

“Chờ đã.” Hàn Phi vội vàng chạy tới. “Người già cao tuổi, các ngươi đừng mạnh bạo như vậy.” Hắn đứng chắn trước người ông lão. “Có chuyện gì từ từ nói.”

“Có gì để mà nói nữa? Ngay từ đầu đã định xong, bây giờ bọn họ lại lật lọng không chịu cho chúng ta quay tiếp, đây không phải là cố ý muốn lừa tiền sao?” A Thành đứng tựa vào khung cửa, không hề để tâm tới người đại diện đang liên tục nháy mắt nhắc nhở mình.

“Ngươi đánh rắm!” Ông lão gầy gò siết chặt tấm biểu ngữ trong tay, “Ngay từ đầu các ngươi nói quay bộ phim này sẽ khiến cho càng nhiều người biết tới vụ án, từ đó trợ giúp chúng ta tìm ra hung thủ nên chúng ta mới đồng ý! Nhưng các ngươi quay thành cái gì rồi?! Các ngươi chỉ thêu dệt nội dung không có thật!”

“Chúng ta chỉ phụ trách đóng phim, bắt phạm nhân là việc của cảnh sát, các người cũng đã ký hợp đồng với đoàn làm phim rồi.” A Thành cao hơn ông lão rất nhiều, hắn cúi đầu nhìn xuống ông lão. “Chúng ta đã quay gần xong, bởi vì các ngươi gây chuyện nên phải đánh đổi bao nhiêu thứ các ngươi có biết không? Tốn bao nhiêu cuộn phim, bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tiền bạc các ngươi biết không?”

“Là do các ngươi lật lọng trước!” Cảm xúc của ông lão càng ngày càng kích động.

Ngoài hành lang truyền tới tiếng vang, tất cả những người đang giơ biểu ngữ ở tầng trệt đều chạy lên đây, bọn họ đều là người nhà của các nạn nhân trong vụ án lắp ghép thân thể người.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hàn Phi cũng rất nghi hoặc, hắn không ngờ đôi bên lại cãi nhau kịch liệt như thế.

“Phim đã quay gần xong, người nhà nạn nhân được xem trước bản tóm tắt phim.” Khương Nghĩa thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Ta cũng rất muốn được quay phim theo mong muốn của mình, nhưng nhà đầu tư không tán thành suy nghĩ của ta, rõ ràng hung thủ ngoài đời còn chưa bắt được mà bọn hắn lại muốn tạo ra một kết cục hoàn mỹ.”

“Kết cục hoàn mỹ?”

“Ừ, bản án không có kết cục thì không thể quay, cho nên biên kịch liền tạo ra một kết cục giả tạo.” Khương Nghĩa bất đắc dĩ nói, “Nói đơn giản chính là, vào một khắc cuối cùng nam chính bộc phát sự may mắn phi thường của mình, rốt cuộc bắt được tên sát nhân hàng loạt.”

“Nếu căn cứ vào vụ án thật để cải biên thì không nên tuỳ tiện bịa đặt kết cục, đây là thiếu tôn trọng người xem, cũng là thiếu tôn trọng người nhà nạn nhân.” Hàn Phi quay đầu nhìn về phía ông lão, đã nhiều năm như vậy mà ông ấy vẫn thường xuyên đến đồn cảnh sát để hỏi thăm tình hình. Mất đi người thân là một nỗi khổ tù đày chẳng khác gì đeo gông vào cổ, vĩnh viễn cũng không được tháo ra.

“Chúng ta cũng không còn biện pháp nào khác, hiện tại phim đã quay tới bước này, chỉ có thể hy vọng đôi bên cùng bình tĩnh lại, mỗi người thối lui một bước, từ từ trò chuyện với nhau.” Khương Nghĩa lắc đầu, mặt buồn rười rượi.

“Không sao.” Hai mắt Hàn Phi chậm rãi nheo lại, che giấu hàn mang bên trong vừa loé lên. “Bộ phim này sẽ có kết cục, chúng ta không cần chờ quá lâu đâu.”

Giọng Hàn Phi rất nhỏ, Khương đạo diễn không nghe rõ ràng, nhưng hiện tại hắn cũng không có tâm tình để ý đến lời Hàn Phi nói.

Người nhà nạn nhân xông vào phim trường ngăn cản bộ phim tiếp tục quay, việc này nếu không xử lý tốt sẽ khiến bộ phim bị ảnh hưởng trái chiều.

“Tất cả mọi người hãy tỉnh táo lại. Cảnh sát đã bắt đầu điều tra vụ án lắp ghép thân thể người một lần nữa, đoán chừng không bao lâu sau chúng ta đã có thể bắt được hung thủ!”

Khương Nghĩa cao giọng nói, hắn hy vọng mọi người giữ bình tĩnh, vì rõ ràng trong lòng người nhà nạn nhân đã bốc lên lửa giận.

“Ngày ngày chúng ta đều ép buộc bản thân phải ngưng nghĩ tới những chuyện thống khổ kia, nhưng bộ phim này của ngươi mà phát hành thì khác gì đem mọi nỗi thống khổ của chúng ta bày ra dưới ánh mặt trời.” Một nữ nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi chỉ vào nhân viên công tác mắng: “Bởi vì các ngươi nói quay phim có thể gia tăng sức ảnh hưởng của vụ án, có thể hô hào để nhiều người chú ý hơn nên chúng ta mới không để ý tới đau đớn trong lòng mình mà giao đoạn ký ức tuyệt vọng này cho các ngươi! Nhưng các ngươi lại đang làm gì vậy hả?!”

Nữ nhân giơ máy tính bảng của mình lên, bật âm thanh lên tối đa rồi phát một đoạn video.

Trong đoạn phim gồm những cảnh cắt tóm tắt, A Thành đóng vai chính là một nam cảnh sát trẻ tuổi, nói những lời thoại sáo rỗng, suy luận vụng về, thậm chí còn vừa truy đuổi thủ phạm vừa yêu đương với nữ chính.

Đoạn cuối trailer, nữ chính hy sinh bản thân để nam chính tranh thủ cơ hội gϊếŧ ngược lại hung thủ, sau đó là một đoạn khóc lóc thảm thiết vì tình yêu giữa hai nhân vật chính.