Ta Hệ Chữa Trị Trò Chơi

Chương 56: Ngươi không xứng

“Đây là kết cục mà các ngươi dành cho người nhà của nạn nhân sao? Các ngươi làm vậy chính là đang vũ nhục nỗi thống khổ mà chúng ta đã chịu đựng suốt mười năm nay!” Vị nữ nhân trung niên kia lớn giọng nói, sau đó lệ tuôn rơi lã chã.

Đạo diễn Khương Nghĩa thấp giọng nói: “Thật xin lỗi vì đã cô phụ tín nhiệm của mọi người. Ta là đạo diễn bộ phim này, ta sẽ cố gắng hết sức để sửa đổi kịch bản, nhưng hy vọng mọi người cũng hiểu cho đoàn làm phim chúng ta. Một bộ phim rất khó có thể tái tạo lại toàn bộ sự thật, hơn nữa phần diễn của nam chính và nữ chính cũng không thể thiếu, đây là yêu cầu của nhà đầu tư.”

Bộ phim này được đầu tư bởi công ty Truyền hình Điện ảnh Hàn Quang của nam chính A Thành và công ty Văn hoá Du Long của nữ chính, bọn họ chủ yếu là muốn nâng đỡ cho diễn viên nhà mình.

“Các ngươi quay phim như thế nào thì ta mặc kệ, nhưng rõ ràng hung thủ chưa bắt được, tại sao các ngươi lại bịa đặt ra kết cục như vậy?”

“Chúng ta đã đồng ý với các ngươi sẽ thay đổi một số tình tiết là nhân nghĩa lắm rồi, nếu các ngươi còn hung hăng càn quấy thì chúng ta sẽ báo cảnh sát!”

“Còn có mặt mũi báo cảnh sát? Các ngươi làm vậy chính là lừa gạt!”

“Nói chuyện đàng hoàng nha, đừng có chỉ vào mặt người khác!”

Người nhà nạn nhân càng lúc càng kích động, đôi bên đều cảm thấy mình có lý, bắt đầu xảy ra xô đẩy.

Không thể đi tới thống nhất với đoàn làm phim, người nhà nạn nhân giơ cao biểu ngữ không cho mọi người tiếp tục quay. A Thành đứng ở hàng đầu cũng tức sôi gan vì người nhà nạn nhân muốn thay đổi kịch bản. Không biết là ai động thủ trước, trong quá trình xô đẩy cãi vã, cha của Ngụy Hữu Phúc bị đẩy ngã.

Trường quay phim vốn chật chội chen chúc nhau, lại bày rất nhiều thiết bị quay. Ông lão vừa ngã xuống, người nhà nạn nhân còn lại lập tức nổi giận, bọn họ lao tới đẩy ngã A Thành đứng ở phía trước.

A Thành bình thường đều được các fan bu đông bu đỏ, bây giờ lại ngã ngồi ở dưới đất, lớp trang điểm trên mặt đã nhoà đi, trên quần áo còn có dấu giày.

“Mẹ kiếp, chuyện quái gì cũng không hài lòng, các ngươi chờ đó cho ta!”

“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói chúng ta? Vừa phá án vừa yêu đương, ngươi đóng vai cảnh sát chính là đang vũ nhục cảnh sát đó! Ta vừa nhìn thấy ngươi đã khó chịu rồi!”

“Truy đuổi hung thủ suốt mười năm, ta không hiểu loại chuyện thống khổ và nghiêm túc như vậy sao vào tay ngươi lại thành cười đùa tí tửng, đây là năng lực diễn xuất của ngươi?”

Lời nói này đã khiến A Thành nổi điên. “Một đám khùng điên! Đáng đời người nhà các ngươi bị hung thủ…”

Trong lúc mất khống chế A Thành lỡ miệng nói ra câu này, ngay sau đó hắn lập tức im bặt nhưng người nhà nạn nhân đều đã nghe được.

Vết sẹo trong lòng bị xé rách ra, nữ nhân trung niên đứng gần A Thành nhất đỏ bừng mắt, bàn tay tóm chặt lấy tóc A Thành, trong lòng uất nghẹn đến không nói nên lời.

“Buông tay!” Khí lực của A Thành rất lớn, hắn hất nữ nhân trung niên ra, vừa định đứng lên thì không biết lại bị ai đạp cho một cước.

Lửa giận trong lòng rốt cuộc cũng bùng nổ, A Thành tóm lấy thùng sắt đạo cụ đựng máu nhân tạo, không thèm nhìn là ai đã giơ cao thùng sắt lên đập mạnh xuống.

“Oành!”

Thùng sắt đựng đầy máu hung hăng đập vào lưng một người phát ra âm thanh vang dội, vừa nghe đã biết là rất đau.

Chiếc thùng rỗng lăn tròn trên hành lang, đôi bên lập tức yên tĩnh trở lại, nhìn về phía người đứng ở giữa hai phe.

Toàn thân ướt đẫm máu nhân tạo, Hàn Phi đứng che ở trước mặt nữ nhân trung niên, huyết dịch sền sệt trượt xuống mặt hắn, đôi mắt kia khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh hãi.

“Náo đủ chưa?”

Giọng nói khàn khàn vang lên trong hành lang, Hàn Phi xoay người lại, đạp lên máu nhân tạo đi tới trước mặt A Thành.

“Bọn họ nói không sai, ngươi quả thật không xứng diễn vai cảnh sát, diễn xuất của ngươi trong mắt ta chẳng khác nào rác rưởi.”

Lời nói thẳng thừng không cho phép đối phương cãi lại, gương mặt đầy máu nhìn trừng trừng vào A Thành.

Giờ khắc này A Thành phát hiện mình đang sợ hãi đến run rẩy, một câu hoàn chỉnh cũng nói không ra lời.

“Vì để phá vụ án này, rất nhiều cảnh sát đã đem tính mạng mình ra đánh cược, diễn xuất của ngươi chính là sự vũ nhục đối với những nỗ lực và gian khổ mà bọn hắn phải chịu.”

Chính Hàn Phi cũng là người nhảy múa trên lưỡi đao hàng đêm, chỉ cần sơ sẩy một chút là mất mạng. Hắn biết rõ bản án kia tàn khốc và máu tanh cỡ nào, tuyệt đối không thể chỉ dùng mấy chữ “vụ án lắp ghép thân thể người” để hình dung.

Mặc kệ A Thành đứng trân người ra vì sợ hãi, Hàn Phi lại quay đầu nhìn về phía người nhà nạn nhân.

Hắn biết rõ tên của bọn họ, cũng đã từng thấy ảnh của họ trong nhà mình.

“Đứa nhỏ này, ngươi… lưng ngươi không sao chứ?” Nữ nhân trung niên vội đi tới hỏi han. Vừa rồi nếu Hàn Phi không cản lại thì thùng sắt kia đã nện vào người nàng.

“Ngài là Cốc Vũ, chị của Cốc Diệp đúng không?” Biểu tình trên mặt Hàn Phi hoà hoãn trở lại.

“Sao ngươi biết?”

“Ta biết rõ các vị, cũng hiểu được nỗi thống khổ mà các vị phải trải qua.” Hàn Phi nói thật chậm, “Hy vọng mọi người có thể nghe ta nói mấy câu. Vừa rồi Khương đạo diễn đã nói cảnh sát đang điều tra lại vụ án này, không bao lâu nữa sẽ bắt được hung thủ, đó không phải là an ủi mọi người đâu mà chính là sự thật.”

“Sự thật? Chuyện đã qua mười năm, năm nào ta cũng nghe cảnh sát nói thế.”

“Ta có thể cam đoan với mọi người, lần này nhất định sẽ bắt được hung thủ!” Hàn Phi lau máu nhân tạo trên mặt, nói chắc nịch. “Nếu trước khi hung thủ bị bắt mà bộ phim này vẫn tiếp tục thêu dệt vô cớ, vậy ta sẽ gia nhập cùng mọi người, biểu tình phản đối bộ phim này!”

Hắn nhìn người nhà của nạn nhân, trong đầu lại nhớ tới những con quỷ trong căn hộ số 1044.

“Tin tưởng ta, ta sẽ cho mọi người một công đạo.”

Nhóm người nhà nạn nhân nhìn Hàn Phi đứng trong vũng máu, cảm xúc trong lòng từ từ bình tĩnh lại.

Mười năm chờ đợi, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Dài dằng dặc là thời gian người nhà nạn nhân đang từ từ già đi, thể lực và tinh thần đã không còn được như lúc trước. Bọn hắn bắt đầu lo lắng nếu mình rời khỏi thế gian, liệu sẽ còn ai thay bọn hắn tìm kiếm hung thủ, báo thù cho người thân của mình.