“Làm sao ngươi biết những chuyện này?” Lệ Tuyết vừa ghi chép lại thông tin này vừa hỏi.
“Nếu ta nói là do chính miệng người chết nói cho ta biết thì ngươi có tin không?”
“Tin chứ, sao lại không tin? Pháp y cũng có thể khiến nạn nhân lên tiếng, có lẽ ngươi cũng có phương pháp của mình. Ta không hiếu kỳ về quá trình điều tra vụ án, ta chỉ muốn nhanh chóng phá án thôi.” Lệ Tuyết đứng lên.
“Mười năm trước cảnh sát đã từng thu thập thông tin khách hàng ở cửa hàng bán đồ ghép hình, bây giờ ta phải qua tìm thầy mình một chuyến. Mười năm trước thầy ta từng tham gia điều tra vụ án này, đây cũng là tâm bệnh của hắn.”
“Được.”
“Có tiến triển ta sẽ báo cho ngươi trước tiên.” Lệ Tuyết cất tư liệu và điện thoại vào trong túi, quay đầu nhìn về phía đống ảnh chụp dán trên tường, “Đứng ở một góc độ khác mà nói, ngươi đúng là một diễn viên chuyên nghiệp.”
“Không có gì, đây chỉ là điều cơ bản mà một diễn viên nên làm.”
Hàn Phi có hơi xấu hổ. Hắn phát hiện từ sau khi chơi trò Hoàn Mỹ Nhân Sinh, trong hiện thực có rất nhiều người tự dưng khi không lại khen ngợi hắn.
Tiễn Lệ Tuyết đi, Hàn Phi vừa định tiếp tục học tâm lý học tội phạm thì điện thoại vang lên.
“Khương đạo diễn? Cảnh quay của ta hình như đã quay xong hết rồi mà?”
“Chúng ta đã thương nghị xong, quyết định sẽ tăng thêm phân cảnh cho ngươi, Ngụy Hữu Phúc sẽ trở thành nạn nhân điển hình nhất trong bộ phim này.” Hiện tại Khương đạo diễn nói chuyện với Hàn Phi rất lịch sự, có lẽ bởi vì năng lực của Hàn Phi đã khiến hắn tin phục hoàn toàn.
“Được, ta sẽ qua đó ngay.”
Hàn Phi vội vã chạy đến khu Bắc Nhai. Khi đến nơi, các nhân viên công tác đều đã vào chỗ sẵn sàng.
Có thể nhìn ra tuy bộ phim chỉ được đầu tư ít tiền nhưng đoàn làm phim của Khương đạo diễn vô cùng coi trọng bộ phim này.
“Hàn Phi, thật xin lỗi, lại làm phiền ngươi rồi.” Thấy Hàn Phi tới, Khương đạo diễn nhiệt tình ra đón. “Chủ yếu là vì ngươi diễn quá tốt. Bộ phim của chúng ta có kinh phí eo hẹp nên dùng toàn diễn viên mới. Đại đa số bọn hắn chỉ biết biểu diễn, không biết cách khống chế nhân vật của mình sao cho hoàn mỹ.”
“Ta thì không sao, chỉ là nếu tuỳ tiện thêm lời thoại cho nhân vật này liệu có ảnh hưởng đến kịch bản gốc hay không? Mỗi một phút trong phim đều rất quan trọng, nếu ngài tăng phần diễn của ta lên, e là tạo hình nhân vật chính sẽ không đủ hoàn mỹ.” Hàn Phi vì muốn tốt cho đoàn làm phim nên mới nói như thế.
“Kịch bản nhất định phải sửa.” Biểu tình trên mặt Khương đạo diễn trở nên nghiêm túc. “Bởi vì kịch bản xảy ra vấn đề, người nhà của các nạn nhân hiện đang rất kích động.”
Khương đạo diễn yêu cầu rất nghiêm ngặt ở diễn viên, nhưng đối xử với người nhà của các nạn nhân lại rất dịu dàng.
“Chúng ta cải biên từ vụ án có thật nên phải cân nhắc tới tâm tình của người nhà nạn nhân nữa.”
“Vâng.” Hàn Phi gật đầu.
Khương đạo diễn vỗ vào vai hắn mấy cái. “Đi hoá trang đi, vì muốn thể hiện thật tốt mọi khía cạnh của nhân vật Ngụy Hữu Phúc, chúng ta phải tăng thêm mấy cảnh cuộc sống thường ngày.”
Tiến vào một gian phòng bỏ trống ở tầng dưới được dùng làm phòng hoá trang tạm thời, Hàn Phi chọn một góc nhỏ rồi ngồi xuống.
Chuyên viên hoá trang đổi cho Hàn Phi một bộ trang phục theo kiểu Ngụy Hữu Phúc thường mặc, lại thay đổi kiểu tóc cho giống Ngụy Hữu Phúc, trên mặt cũng phải sửa khá nhiều chỗ.
Cầm kịch bản mới lên, Hàn Phi lặng lẽ lật xem. Đúng lúc này cửa phòng hoá trang đột nhiên bật mở.
“Quay sắp xong rồi còn phải sửa? Thật bó tay!” Một thanh niên cao hơn 1m8 đi vào phòng, sau lưng hắn còn có một nữ nhân hơn ba mươi tuổi.
“Ai mà ngờ được người nhà nạn nhân lại lật lọng vào phút chót. Bây giờ bọn họ đang náo loạn ở bên ngoài toà nhà, không sửa cũng không còn cách nào.” Nữ nhân đeo túi xách trên vai, trong tay còn cầm mấy phần tài liệu và kịch bản.
“Bực mình thật sự, sao lúc trước ngươi lại chọn bộ phim này chứ?” Thanh niên trút giận lên người nữ nhân. “Đã chẳng hot hit gì cho cam, lại còn eo hẹp kinh phí, diễn viên thì chắp vá lung tung, bộ phim này đừng có mà làm hỏng danh tiếng của ta đó!”
“Đây là quyết định của công ty. Mấy năm gần đây loại phim làm về đề tài này rất ít, vẫn có khả năng sẽ hot.” Nữ nhân nhỏ giọng thì thầm như sợ bị người khác nghe được. “Thực lực của đạo diễn Khương Nghĩa là không thể nghi ngờ, tuy hắn không tạo ra bộ phim nào cháy vé nhưng cũng chưa từng có phim bom xịt. A Thành, ngươi ngoan ngoãn phối hợp với đạo diễn đi.”
“Ngươi nói thì hay lắm.” Thanh niên tên A Thành vừa định cãi lại thì bên ngoài toà chung cư đã truyền đến tiếng ồn ào xôn xao.
A Thành và người đại diện của mình đi ra ngoài xem náo nhiệt. Hàn Phi đã hoá trang xong, hoàn toàn không có hứng thú với mấy chuyện bên ngoài nên đi thẳng tới tìm đạo diễn Khương Nghĩa, định làm xong nghỉ sớm.
Bây giờ hắn không có tâm tư để ý tới mấy việc lông gà vỏ tỏi, thay vì phí thời gian cho mấy việc vặt vãnh, chẳng bằng dụng tâm suy nghĩ tìm cách bắt được tên sát nhân biếи ŧɦái đã gϊếŧ chết tám người, cho các nạn nhân một cái công đạo.
Tinh thần của Hàn Phi đã đạt tới một cảnh giới cao vời vợi, vượt xa hầu hết mọi người còn lại. Đây cũng là công lao của trò chơi hệ chữa lành kia.
Bên ngoài có hơi ồn ào, người nhà nạn nhân hình như đã tiến vào trong chung cư. Khương đạo diễn không còn cách nào khác đành đưa Hàn Phi đi tới trường quay ở tầng trên.
“Chúng ta phải để khán giả hiểu được Ngụy Hữu Phúc là một người sống sờ sờ giống như bọn họ, hắn cũng có cuộc đời của mình, như vậy khi hắn bị gϊếŧ thì khán giả mới dung nhập cảm xúc của mình vào nhân vật được. Ta hy vọng ngươi có thể khiến khán giả cảm nhận được điều này.”
“Ta hiểu rồi.” Người khác muốn diễn Ngụy Hữu Phúc rất khó, nhưng Hàn Phi thì không. Hắn đã từng gặp Ngụy Hữu Phúc, cũng nhớ kỹ tất cả biểu lộ của đối phương.
Người có bản tính thiện lương, khi lâm vào tuyệt vọng và đau đớn càng khiến người xem phải đau lòng.
“Ta sẽ đóng vai Ngụy Hữu Phúc thật tốt.”
Tiến vào trường quay, tư liệu về Ngụy Hữu Phúc xuất hiện trong đầu Hàn Phi, giờ khắc này Hàn Phi không còn là chính mình.