Ta Hệ Chữa Trị Trò Chơi

Chương 51: Bé hư sẽ bị ăn thịt

Dần dần, Hàn Phi đã kéo được đầu và hai vai cô bé ra khỏi thân thể quái vật.

Từng mạch máu bị xé rách, đầu óc Hàn Phi trống rỗng, hắn thực hiện động tác với vẻ máy móc, mãi cho đến khi đồng hồ điện tử ngoài phòng khách phát ra tiếng vang.

Bốn giờ sáng.

Bình minh dâng lên. Tuy ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen như mực nhưng tốc độ chữa lành của máu thịt rõ ràng đã chậm lại, hàng lông mi của cô bé ngủ trong thân thể quái vật khẽ rung, tựa như chuẩn bị thức giấc.

Hàn Phi lập tức gia tăng tốc độ, hai chân hắn đạp trên vô số máu thịt, toàn thân bị máu tươi xối ướt, rốt cuộc hắn kéo được một cánh tay của cô bé ra.

Hơi nước đã bị máu thay thế, khi Hàn Phi nắm lấy cánh tay cô bé chuẩn bị kéo toàn thân cô bé ra ngoài, nàng công chúa đang ngủ say bỗng chậm rãi mở mắt.

Hàn Phi chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt thanh tịnh như thế, tựa như cô bé trước mặt không có ký ức và cảm xúc, đơn thuần như một đứa trẻ vừa sinh ra đời.

“Ta đến cứu ngươi.”

Hàn Phi không biết cô bé có hiểu lời mình nói không, hiện tại hắn chỉ muốn lôi cô bé rời khỏi thân thể quái vật.

Cô bé mờ mịt nhìn Hàn Phi và cảnh tượng địa ngục nhân gian xung quanh, không hiểu được chút nào. Trong đôi mắt cô bé không có bản thân, chỉ đơn thuần phản chiếu lại thế giới này.

Tốc độ phục hồi máu thịt càng lúc càng chậm, nhưng sau khi kéo được cánh tay còn lại của cô bé ra, Hàn Phi dừng lại.

Thân thể cô bé bị từng sợi dây nhỏ màu đen xuyên qua, hoàn toàn kết nối với máu thịt trong thân thể quái vật. Chỉ dùng sức mạnh sẽ không cách nào tách ra được.

“Ngươi có biết những sợi màu đen trong thân thể mình là thứ gì không?”

Tay Hàn Phi vừa chạm vào sợi màu đen, đầu óc đã cảm thấy mê muội, một loại cảm xúc ngập đầy ác ý và tuyệt vọng tràn vào đầu óc hắn.

Cô bé không tài nào hiểu được Hàn Phi nói gì, dường như đã quen sống trong thân thể quái vật, đối với cô bé đây mới là thế giới bình thường.

“Ngươi tên là gì? Ngươi có còn nhớ ai đã biến mình thành như thế này không?”

Hàn Phi không biết làm cách nào mới loại bỏ được những sợi màu đen kia, hắn đành thay đổi phương pháp, cố gắng đào thêm thông tin từ phía cô bé. Cho dù không giúp được thì ít nhất cũng có thể hỗ trợ bắt hung thủ, như vậy cũng xem như là báo thù cho các nạn nhân.

Cô bé vẫn không đáp lời, nàng nhìn trái ngó phải, sau đó bị màn hình tivi trong phòng khách hấp dẫn.

Trên tivi, từng nhân vật nhỏ chạy trốn đều bị bắt trở về căn nhà gỗ, bọn hắn khóc không thành tiếng, cả khu rừng rậm đều lâm vào trầm mặc.

Ban đêm tối đen như mực, gian phòng mờ mịt không có lấy một tia sáng, hình như cô bé đã nhớ ra gì đó, bắt đầu phát ra âm thanh đứt quãng như một bài đồng dao.

“Cha ôm đầu mẹ, nói muốn dùng tóc mẹ làm quần áo mới cho ta.”

“Bé ngoan sẽ được khen thưởng, bé hư sẽ bị ăn thịt.”

“Ngươi chỉ có thể cười hoặc khóc, không được nháo, phải nghe lời cha dạy bảo.”

“Anh và chị bị đưa tới nơi xa, em trai và em gái ngày càng ít đi.”

“Ta mặc quần áo mới do cha làm, cha nói ta còn thiếu một đôi cánh.”

Cô bé nói xong câu cuối cùng, màn hình tivi đột nhiên thay đổi, trong cánh rừng đen như mực kia đột nhiên có vô số đom đóm bay ra, bọn chúng dùng thân thể yếu ớt của mình để mang ánh sáng đến với thế giới.

Con quái vật trong phòng vệ sinh bắt đầu tan rã, thân thể cô bé cũng bị những sợi màu đen lôi kéo trở vào trong thân thể quái vật.

Hàn Phi cố gắng ngăn cản nhưng không cách nào thay đổi được hiện trạng này.

“Thời gian tử vong của nạn nhân thứ tám là rạng sáng 4 giờ, nàng chết vào thời điểm bình minh dâng lên.” Hàn Phi nhìn về phía màn hình tivi, khẽ lẩm bẩm, “Rừng rậm, căn nhà gỗ, em trai em gái, quần áo mới, đôi cánh…”

Các từ khóa bắt đầu kết nối với nhau, Hàn Phi bây giờ đã có được rất nhiều manh mối mà ngay cả cảnh sát cũng không biết.

[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Nhiệm vụ tân thủ “tắm rửa” đã hoàn thành, điểm kỹ năng tự do +1, thu hoạch được phần thưởng nhiệm vụ —— nhật ký của chủ nhà.]

Thanh âm lạnh băng ngắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn Phi. Chờ đến khi hắn bình tĩnh lại, cảm giác đè nén trong phòng vệ sinh đã ít đi rất nhiều.

Lát sau, cả cô bé và con quái vật đều biến mất trong làn hơi nước, phòng vệ sinh trở lại trạng thái như lúc ban đầu tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Hàn Phi cạn kiệt sức lực, ngồi bệt xuống sàn nhà. Quần áo hắn ướt đẫm, hắn nhìn hai bàn tay mình, trong lòng lại dâng lên cảm giác mơ hồ không chân thật.

“Ta… đào bới đống máu thịt kia.”

Dù hành vi của hắn là để cứu người nhưng lúc này Hàn Phi vẫn cảm thấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ. Hắn cảm giác mình đang có mặt ở hiện trường vụ án, trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra.

Đầu óc trở nên ong ong, Hàn Phi vội vã rửa tay dưới vòi nước như thể bàn tay mình vẫn còn dính đầy máu thịt vô hình.

“Đây chỉ mới là nhiệm vụ tân thủ mà thôi.”

Thật lâu sau Hàn Phi mới có thể đứng dậy, hắn tắt vòi sen, ngơ ngác đứng ở trước gương.

Vừa rồi cảnh tượng từng đóa hoa máu nở rộ trong gian phòng quá mức rung động, bây giờ nghĩ lại Hàn Phi vẫn cảm thấy sợ hãi đến run rẩy cả người.

“Ngụy Hữu Phúc bảo ta giúp đỡ cô bé kia, những nạn nhân khác cũng không hề quấy rối ta, bọn hắn đều cho rằng cô bé trong thân thể quái vật cần được giúp đỡ.”

Hàn Phi không dám đứng gần tấm gương, chậm rãi sắp xếp lại các manh mối trong đầu.

“Cô bé kia trông đã mười mấy tuổi nhưng dường như chẳng biết gì, có lẽ cô bé sống hoàn toàn tách biệt khỏi xã hội ngoài kia, trong thế giới của cô bé chỉ có cha mẹ và các anh chị em. Có lẽ vì bị giáo dục khác biệt nên cô bé mới có thể nói ra những lời khủng khϊếp đó bằng giọng vô cùng bình tĩnh.”

Quần áo dính sát vào người, đầu Hàn Phi đau muốn nứt ra, tinh thần và thân thể hắn đều đạt tới giới hạn chịu đựng.

“Trí nhớ và thể lực của ta vẫn còn quá kém, chỉ làm hai nhiệm vụ tân thủ mà đã không chịu nổi, phải nhanh chóng gia tăng đẳng cấp mới được.”