Hàn Phi run run tựa lưng vào tường, mở giao diện thuộc tính ra. Đầu tiên hắn cộng hai điểm kỹ năng tự do vào năng lực diễn xuất.
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Kỹ năng diễn xuất của ngươi đã đạt tới trung cấp 5, chúc mừng ngươi bước qua ranh giới mới, hiện tại ngươi đã có tư cách nói mình có năng lực diễn xuất!]
Chơi trò chơi được mấy ngày, Hàn Phi dùng toàn bộ điểm kỹ năng cộng vào diễn xuất, vì vẫn luôn gặp nguy cơ sinh tử nên hắn không quá chú ý điều này.
Bây giờ nghe Hệ thống nhắc nhở Hàn Phi mới phát hiện quả thật năng lực diễn xuất của mình đã tăng lên rất nhiều. Hắn có thể thoải mái điều khiển cơ trên mặt, tạo ra đủ loại biểu tình dù là nhỏ nhất.
Ngoại trừ diễn xuất tăng mạnh, năng lực chịu đựng và năng lực ứng biến của Hàn Phi cũng bay vọt về chất, hẳn là rất nhiều tiền bối trong nghề cũng không thể so được với hắn.
Tiếp theo Hàn Phi mở thanh vật phẩm ra, lấy quyển nhật ký của chủ nhà ra xem. Đây chỉ là một quyển vở màu đen trông rất bình thường, nội dung bên trong chẳng có lấy một chữ, trang giấy hoàn toàn trắng tinh.
“Chắc là vì ta còn chưa nắm được cách sử dụng.”
Hàn Phi thật sự quá mệt mỏi. Hắn đặt nhật ký vào thanh vật phẩm rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó đóng cửa ra vào lại và khóa thật kỹ.
“Đáng tiếc tối qua không có hàng xóm nào tới chơi.”
Sau khi làm xong mọi việc, Hàn Phi rời khỏi trò chơi. Thế giới màu máu tràn vào trong mắt, Hàn Phi đã quen thuộc với cảnh tượng này.
Tháo mũ trò chơi xuống, hắn nằm yên ở trên giường, chẳng buồn nhúc nhích lấy một cái.
Trong trò chơi vẫn luôn là đêm đen nhưng ngoài hiện thực mặt trời đã dâng lên.
Yên tĩnh nằm trên giường, trong đầu Hàn Phi lúc này chỉ toàn là các manh mối của vụ án lắp ghép thân thể người. Chỉ cần nhắm mắt lại, núi thây biển máu lại hiện ra trước mắt hắn.
Trong trạng thái sợ hãi xoắn xuýt này, Hàn Phi ngủ thϊếp đi.
Buổi trưa, ánh mặt trời chói chang rọi vào phòng trọ qua khe cửa sổ.
Hàn Phi bị tiếng điện thoại di động đánh thức, là nhân viên chuyển phát nhanh đến giao hàng, các dụng cụ tự vệ lần trước hắn đặt mua bây giờ đã giao tới.
Đọc xong hướng dẫn sử dụng và dùng thử mấy lần, bây giờ Hàn Phi cũng coi như là có một chút sức chiến đấu.
Tùy tiện ăn một gói mì, Hàn Phi mở điện thoại ra, bắt đầu ghi chép lại một số manh mối.
“Nạn nhân thứ tám khoảng 13 đến 16 tuổi, vì không có thông tin về cô bé trong kho dữ liệu công dân nên hẳn là một đứa nhỏ bị vứt bỏ. Trong thời đại khoa học kỹ thuật hiện nay, cho dù là cô nhi viện cũng sẽ có đăng ký thông tin thân phận cho trẻ em, chỉ có đứa trẻ từ nhỏ đã sống ngăn cách với ngoại giới mới có thể xảy ra tình huống như vậy.”
“Với sự trợ giúp của trí thông minh nhân tạo AI, chỉ cần một người lưu lại dù chỉ một vết tích trên internet thì thông tin và thân phận của hắn đều bị tra xét ra, nói cách khác, nạn nhân thứ tám chưa bao giờ dùng tới internet.”
“Đứa trẻ bị vứt bỏ, rừng rậm, cha mẹ kỳ quái…”
Hàn Phi cầm bút ghi vào bức ảnh trống rỗng của nạn nhân thứ tám một câu —— sống ở nơi cách xa thành thị và khoa học kỹ thuật, có thể là trong rừng rậm.
“Hung thủ gϊếŧ những người xinh đẹp, nạn nhân thứ tám là người chết cuối cùng ngay trước bình minh. Thông qua bài đồng dao tối qua, ta cho rằng hung thủ rất có thể là cha của cô bé.”
Phạm vi tình nghi thu lại một bước nhỏ, Hàn Phi lại nghĩ tới các manh mối khác.
“Nếu hung thủ thật sự gϊếŧ Ngụy Hữu Phúc vì một tâm hồn đẹp, vậy rất có thể hung thủ có quen biết với Ngụy Hữu Phúc.”
Lên mạng tra xét các mối quan hệ của Ngụy Hữu Phúc, Hàn Phi rốt cuộc chú ý tới Ngụy Hữu Phúc thường xuyên đến một cửa hàng bán đồ chơi nọ.
Hắn lại nghiên cứu nửa ngày, từ ông chủ cửa hàng đến các nhân viên làm việc trong đó đều không có khả năng gây án.
“Chỉ riêng manh mối về Ngụy Hữu Phúc đã liên quan đến nhiều người như vậy, một mình ta e là làm không nổi.”
Lúc này Hàn Phi mới cảm nhận được cảnh sát phá án khó khăn đến cỡ nào. Hắn suy tư một lát, cuối cùng quyết định tìm đến sự trợ giúp của cảnh sát.
Cất mũ trò chơi vào tủ, Hàn Phi lấy điện thoại ra gọi cho Lệ Tuyết.
Việc điều tra độc lập và giải quyết một vụ án sát nhân hàng loạt từ mười năm trước quá khó đối với một diễn viên hài như Hàn Phi. Hắn cần được giúp đỡ, đồng thời cũng muốn giao dịch với Lệ Tuyết.
“Lệ Tuyết, bây giờ ngươi có thời gian không?”
Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng mắng chửi và tiếng cầu xin tha thứ, Hàn Phi tiếp tục hỏi: “Ngươi đang chấp hành nhiệm vụ?”
“Ta đang càn quét ổ tệ nạn.”
“Ngươi có thể tới nhà ta một chuyến không? Ta đã biết được tướng mạo của nạn nhân thứ tám trong vụ án lắp ghép thân thể người.”
“Ngươi biết thân phận của số tám?!” Lệ Tuyết cao giọng nói, “Được, ta đến ngay!”
“Căn nhà trọ của ta ở số…”
“Ta biết địa chỉ nhà ngươi, ngươi quên lần trước ta đã đưa ngươi về nhà rồi sao?”
Cúp máy xong, chỉ sau hai mươi phút Lệ Tuyết đã mặc thường phục xuất hiện ở cửa nhà Hàn Phi.
“Nhà ngươi vẫn rất sạch sẽ, không giống nhà của một người đàn ông độc thân gì hết.”
Tiến vào trong phòng, khi nhìn thấy mặt tường đán dầy ảnh và thông tin vụ án lắp ghép thân thể người, Lệ Tuyết không khỏi sửng sốt.
Một bức tường lớn như vậy lại dán đầy ảnh chụp của các nạn nhân và đủ loại manh mối, người liên quan… Vừa nhìn đã cảm giác như đang bước vào gian phòng làm việc của tổ trọng án.
“Cứ tự nhiên đi.” Hàn Phi rót cho Lệ Tuyết một cốc nước.
“Ta nhớ ngươi là diễn viên mà?” Lệ Tuyết vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào bức tường chi chít ảnh chụp, “Chẳng lẽ ngươi còn là thám tử tư bán thời gian?”
“Đừng hiểu lầm, chỉ là gần đây ta đang đóng một bộ phim tên là Ác Chi Hoa được cải biên từ chính vụ án lắp ghép thân thể người.” Từ sau khi chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh, trên người Hàn Phi có một loại khí chất ôn nhuận khiêm tốn, cho dù làm gì cũng có vẻ từ tốn chững chạc khác với tuổi tác của hắn.
“Ý ngươi là… chỉ vì muốn đóng phim nên ngươi mới tìm hiểu về vụ án này, kết quả lại tra ra được manh mối quan trọng liên quan đến nạn nhân số tám?”