Ta Hệ Chữa Trị Trò Chơi

Chương 50: Mảnh ghép hình cuối cùng

Hắn nâng tay lên chạm vào mặt gương. Ý lạnh truyền vào óc, Hàn Phi chậm rãi gật đầu: “Ta có thể giúp nàng.”

Hàn Phi nói xong câu đó, Ngụy Hữu Phúc trong gương mỉm cười với hắn, sau đó cổ Ngụy Hữu Phúc đột nhiên rướm máu, từng vết thương kinh khủng xuất hiện, thân thể Ngụy Hữu Phúc bị phá tan tành đầy bạo lực như một khối ghép hình bị phân giải.

Trong tấm gương, từng bông hoa máu nở rộ trên vách tường trắng tinh của phòng vệ sinh, Hàn Phi chưa từng thấy cảnh tượng nào khủng bố như thế, hắn thậm chí không rõ thứ đang chảy trên người mình là nước hay máu.

Mà điều càng kinh dị hơn là, Ngụy Hữu Phúc chỉ là người đầu tiên.

Sau khi thân thể Ngụy Hữu Phúc bị phá nát, lần lượt đến A Mỹ, Thôi Thiên Tứ, Thôi Thải Y… từng đóa hoa máu nở rộ trong phòng vệ sinh, thế giới trong gương đã biến thành địa ngục nhân gian.

Hàn Phi như rơi vào trong hầm băng, thân thể không khống chế được mà run lên. Hắn nhắm mắt lại, sự tàn nhẫn kinh khủng đó không có bất kỳ bộ phim kinh dị nào có thể so sánh được, cảm giác chân thực như một thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm thẳng vào tim Hàn Phi.

Khi thân thể bảy nạn nhân đều bị xé nát, máu thịt của bọn họ tựa như có sinh mệnh, nỗi tuyệt vọng thống khổ và oán hận hóa thành từng sợi chỉ màu đen xâu chuỗi lại các phần thi thể nằm tản mát dưới đất.

Đây dường như chính là điều hung thủ đã làm, mà Hàn Phi lại đang đứng ngay tại hiện trường vụ án.

Máu thịt bị xem như các mảnh ghép hình, sinh mệnh bị nỗi oán hận se chỉ luồn kim. Cứ thế, một con quái vật xấu xí và điên cuồng đang được sinh ra từ thi thể người chết.

Thân thể quái vật càng lúc càng lớn, gương mặt đau đớn vặn vẹo của bảy nạn nhân xuất hiện trên thân nó, bọn họ đã mất hết lý trí và điên cuồng gào thét, phòng vệ sinh trong gương lúc này đều là chân tàn tay cụt của bảy người.

Hình ảnh trong gương quá mức máu tanh nhưng Hàn Phi vẫn ép mình phải nhìn cho kỹ. Hắn nhớ rõ lời Ngụy Hữu Phúc từng nói, việc của hắn là phải giúp đỡ đứa bé sắp xuất hiện kia.

“Bảy nạn nhân làm vậy đều có lý do, bọn họ phân giải rồi hợp thành ở ngay trước mặt ta nhất định là muốn cho ta thấy điều gì đó!”

Mạch máu nổi lên, máu thịt bị thôn phệ, con quái vật lúc này đã cao tới trần nhà mà thân thể nó vẫn không ngừng bành trướng.

Máu tươi chảy dọc trên người nó, Hàn Phi rốt cuộc nhìn thấy tại vị trí trái tim quái vật xuất hiện một gương mặt lạ lẫm.

Cho dù đã tra qua biết bao thông tin về vụ án nhưng Hàn Phi chưa từng nhìn thấy gương mặt này, cảnh sát cũng chưa từng đưa ra bất kỳ tin tức nào liên quan đến cô bé.

“Cô bé này chính là nạn nhân thứ tám, là mảnh ghép cuối cùng?”

Thế giới trong gương thuần một màu máu, thịt nát, máu tươi và con quái vật chật ních hết cả gian phòng.

Trong hiện thực tuy không có cảnh tượng máu tanh như thế nhưng con quái vật kia thật sự tồn tại và đang đứng ngay sau lưng hắn, Hàn Phi có thể cảm nhận được loại cảm giác áp bách đó.

Mùi máu tươi càng lúc càng nồng đậm, rõ ràng là nước ấm chảy trên người nhưng Hàn Phi lại có cảm giác mình đang tắm trong máu.

Trên tivi trong phòng khách không còn chiếu những ký ức tốt đẹp của các nạn nhân nữa mà thay vào đó là cơn ác mộng của đứa nhỏ kia.

Từng nhân vật nhỏ chạy tán loạn trong rừng sâu u ám, nhưng cuối cùng bọn hắn đều bị kéo vào một căn nhà gỗ tối đen như mực.

Trong gương, thân thể quái vật càng lúc càng lớn, gương mặt người ở vị trí trái tim lại càng lúc càng rõ ràng.

Đó là gương mặt một cô bé tuổi tác không lớn, trên mặt cô bé không có tâm tình phức tạp gì, hoàn toàn sạch sẽ như một tờ giấy trắng.

Hàn Phi ghi nhớ thật kỹ gương mặt này vào trong óc, đây là một trong những manh mối mấu chốt nhất để phá án.

Hơi nước trong phòng vệ sinh trở nên sền sệt, con quái vật trong gương đang càng lúc càng kinh khủng, khi nó hoàn toàn hợp thành, chỉ sợ sẽ giống hệt với lúc Hàn Phi làm nhiệm vụ xem tivi.

Tận mắt nhìn thấy các nạn nhân bị phân thây, lại thấy bọn họ bị kết hợp thành một con quái vật khủng bố, điểm tinh thần cực hạn của Hàn Phi lập tức bị kéo căng, thân thể không thể khống chế được mà run rẩy. Dù vậy Hàn Phi vẫn không quên lời thỉnh cầu của Ngụy Hữu Phúc.

“Ta phải làm sao để giúp cô bé đây?”

Nạn nhân số tám tựa như nàng công chúa ngủ say trong thân thể quái vật, chỉ khi bảy nạn nhân trước bị phân thây và tái hợp lại thì cô bé mới xuất hiện cùng lúc với con quái vật.

Đổi một cách nói khác thì cô bé xinh đẹp không chút tì vết này kỳ thật lại là một thể với con quái vật xấu xí đáng sợ kia.

Ngụy Hữu Phúc hy vọng Hàn Phi có thể giúp đỡ cô bé, nhưng lại không nói cho Hàn Phi biết nên giúp như thế nào.

Khi quái vật từ từ trở nên hoàn chỉnh, gương mặt của cô bé kia cũng dần dần bị máu thịt bao trùm.

Mắt thấy cô bé đang dần biến mất, Hàn Phi cảm giác mình không đợi được nữa, hắn nhất định phải làm gì đó. Hàn Phi xoay người lại, nhìn thẳng vào con quái vật chiếm cứ toàn bộ không gian phòng vệ sinh, hắn đưa ra một quyết định điên cuồng.

Hai bàn tay Hàn Phi đâm vào giữa màn máu thịt, cố nén cảm giác buồn nôn, hắn đẩy phần máu thịt đang vùi lấp gương mặt cô bé ra, cố sức kéo cô bé ra khỏi thân thể con quái vật!

Hắn đang cứu người, nhưng hai tay hắn lại nhuốm đầy máu tươi, có của người khác, cũng có của chính hắn.

Những mảnh xương vụn sắc bén làm tay hắn bị thương, đau đớn và sợ hãi giày vò mỗi sợi dây thần kinh trong đầu hắn, nhưng Hàn Phi không dám dừng lại vì càng ngày càng có nhiều máu thịt bám vào gương mặt cô bé. Vì để giúp cô bé, hắn liều mạng đào ra vô số thịt vụn.

Hàn Phi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều máu đến vậy, cũng chưa từng có trải nghiệm nào khủng bố như thế. Hắn ép buộc bản thân đừng nghĩ tới những chuyện dư thừa, sợ rằng chỉ cần dừng lại một chút thôi tinh thần hắn sẽ sụp đổ.

Từng mảnh máu thịt bị đào ra, toàn thân Hàn Phi ướt đẫm máu tươi nhưng động tác của hắn càng lúc càng thuần thục, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.