Vân Chiêu nhớ rõ, từ lần đầu tiên cô gặp Đàm Yếm, cậu thiếu niên nọ đang cô độc ở trong căn biệt thự trống rỗng, cậu chưa bao giờ nhắc tới người nhà của mình với cô.
Khi đó, khu dân cư Cảng Nam đang thịnh hành chuyện ma, nói căn nhà kia không bật đèn khi vừa tới buổi tối gác mái sẽ sáng trưng đèn đuốc, còn có mấy đứa nhóc tình cờ đi chơi trốn tìm, cuối cùng thật sự gặp phải “cô hồn dã quỷ” sống trong phòng.
Thực ra, côn hồn dã quỷ đó chính là Đàm Yếm.
Lúc đầu khi cô mang thái độ hiếu kỳ đến chỗ gần đó thả diều, cũng không ngờ được sẽ gặp cậu thiếu niên đang ngồi ở ghế đá dưới lầu.
Cậu chìm vào trong biển hoa tường vi, sương mù ban mai tản ra, vẻ bệnh tật ốm yếu thiếu sinh khí, chỉ có cặp đồng tử như suối trong nhìn chằm chằm cô kết thành băng lạnh, lộ ra chút khó chịu khi có người ngoài xâm nhập vào khu vực cấm của cậu.
Lập tức, thiếu nữ gần như quên thở, biểu cảm ngạc nhiên cứng lại, cô không thể cất bước chạy ngay, chỉ có thể lắp bắp xin lỗi cậu: “Xin lỗi… Em không biết chỗ này có người, diều của em bị hư rồi.”
Khi đó Đàm Yếm không thích giao tiếp với người khác, cậu chỉ lo giam cầm linh hồn của mình ở một hòn đảo biệt lập, mặc cho thuỷ triều bên ngoài lên xuống.
Nhưng rất nhiều chuyện đã có sự thay đổi từ khi Vân Chiêu chủ động mở miệng nói chuyện với cậu.
Cô thiếu nữ mặc đồng phục xanh trắng xen nhau, làn váy dài đến đầu gối, giày da nhỏ màu nâu khi nhìn thất cậu rất rõ đã lui về sau hai bước, ngón tay búp măng nắm chặt khung diều, bên trên vẽ hình chim én vỗ cánh mùa xuân.
Ngoài ý muốn, Đàm Yếm không ghét sự rụt rè của cô bé, cậu không đuổi cô đi, ngược lại đưa người đến “căn cứ bí mật” chỉ thuộc về mình.
Thì ra, đẩy giá sách nhỏ sau gác xép ra, lại là một lát cắt không gian khác, đèn treo thuỷ tinh phức tạp, tổng thể được trang hoàng thiên hướng châu Âu, trên giá là tầng tầng lớp lớp rất nhiều sách vở.
Buổi sáng hôm đó, Vân Chiêu ăn rất nhiều điểm tâm nhỏ, lòng đỏ trứng xốp xốp trở thành món ăn vặt cô thích ăn nhất.
Đàm Yếm thử sửa diều cho cô đồng thời chọn cho cô một bộ phim, rất kinh điển, thích hợp cho tuổi này xem là “Alice ở xứ sở thần tiên”.
Cô chỉ cảm thấy nữ hoàng Đỏ quá đáng thương, bị cô em gái giả nhân giả nghĩa giá hoạ, không biết yêu là thứ gì, chỉ có thể dùng sự thống trị tàn bạo để tuyên bố sự ngang ngược của mình.
Đàm Yếm đưa lại con diều cho cô bé, tiếng nói bình tĩnh như nước: “Em đi đi.”
“Cảm ơn anh nha anh Đàm.”
Đồng tử của cậu co rút lại, cũng không cuống cuồng đuổi cô đi: “Làm sao biết?”
Vân Chiêu không hiểu gì mà chỉ xuống bức thư đã mở ra trên bàn, trên trang bìa trong viết “TO Mr.Tan.” (Gửi ngài Đàm)
Nhưng mà đằng sau tấm thiệp vàng Gothic kia là chữ tiếng Anh cô không xem.
Viết là “From your psychologist Tim” (Từ bác sĩ tâm lý của ngài, Tim)
Đến từ bác sĩ tâm lý Tim của cậu.
Từ nay về sau, số mệnh trói buộc làm hai đường thẳng song song từ đây có giao thoa.
Khi Chử Lan Xuyên ra khỏi phòng thẩm vấn, sắc trời đã hoàn toàn đen, đèn đường lờ mờ bên ngoài Cục Cảnh sát đã sáng lên từng hàng.
Trác Đình ngủ gật trong phòng nghỉ, gật đầu như gà con mổ thóc, gần đây vì mấy vụ án này mà làm việc chuyên cần tổn hại tinh thần, thực sự rất mệt.
Hà Nguy Nhiên đi ra từ phòng theo dõi video, đối mặt với Chử Lan Xuyên.
“Tình huống cụ thể mọi người đều đã xem, sư huynh cảm thấy thế nào?”
Hà Nguy Nhiên đồng ý với suy đoán của Chử Lan Xuyên, chẳng qua vẫn còn nghi ngờ với cái email nặc danh kia: “Có thể là có người cố tình tung hoả mù với cảnh sát không?”
“Sư huynh là muốn nói tới đổ tội?” Chử Lan Xuyên khẽ nâng mi mắt, anh đã suy nghĩ đến khả năng này, nhưng kết hợp với buổi thẩm vấn với Ngô Bái Hải hôm nay, rất hiển nhiên rằng hắn không phải là muốn tìm “người chịu tội thay” gì cả, cho dù không phải hung thủ, cũng là người biết tình hình của mấy vụ án này.
Vì để con đường phía trước sáng tỏ hơn, Chử Lan Xuyên quyết định triển khai phân tích lập hồ sơ tội phạm của hung thủ.
“Thứ nhất, hung thủ là người có liên quan tới Ngô Bái Hải, có thể là người thân của anh ta, mới có thể làm anh ta thay người ta che giấu bằng chứng phạm tội.”
“Thứ hai, ba vụ án trước đó đều là chết do ngạt thở sau đó vứt xác, vào buổi tối duỗi tay không thấy năm ngón, có thể khiến ba cô gái đều buông lỏng cảnh giác để tới gặp mặt ở khu vực không có camera, có nghĩa hung thủ có quen họ, với lại bình thường sẽ thuộc về quần thể không lộ ra bất cứ tính tấn công nào.”
“Thứ ba, hung thủ lấy điện thoại của họ đi, là để xoá nhật ký cuộc gọi, cho nên động cơ giết người rất rõ ràng là không phải cướp tiền. Vậy có thể vì cái gì? Tưởng tượng một chút, nếu anh biết chồng anh trong thời gian mình mang thai không ngừng hái hoa ngắt cỏ bên ngoài, nhưng anh lại rất yêu anh ta, bước tiếp theo anh sẽ làm như thế nào, chắc chắn là chuyển nỗi thù hận lên người anh cho rằng là kẻ thứ ba đến chen chân trong cuộc hôn nhân của anh.”
“Tình yêu bị bóp méo sẽ khiến con người ta sinh ra ảo giác, ví dụ như chỉ cần tiêu diệt sự tồn tại của kẻ thứ ba, chồng sẽ thay đổi thái độ.” Đồng tử của Chử Lan Xuyên hiện ra ánh sáng của chân tướng đang tới gần, giống như máu toàn thân đang dâng trào, ánh sáng đã tụ lại nơi chân tướng thực sự.
“Ý của cậu là… Hung thủ rất có thể là bà vợ Lý Hiểu Chi của Ngô Bái Hải?” Hà Nguy Nhiên bị phân tích của anh làm chấn động: “Cô ta là một bà bầu mà, sao có thể ra tay được?”
Nhưng thế gian này không thể dùng lẽ thường để đo lường nhân tính, nguyên nhân chính là vì Lý Hiểu Chi là thai phụ, là quần thể yếu thế, vì quán tính tư duy của con người mới khiến cảnh sát dành sự đồng cảm không cần thiết cho cô ta trong việc điều chỉnh.
“Trong quá trình thẩm vấn Ngô Bái Hải, em có gọi điện thoại cho Lý Hiểu Chi, hỏi cô ta vào đêm chuyện của Nam Âm xảy ra cô ta đã làm những gì, nguyên văn lời nói của cô ta là –––”
“Thời gian mang thai khiến toàn thân tôi đều rất khó chịu, cho nên vào lúc 10 giờ rưỡi tối tôi xuống đi dạo công viên, tiện thể gọi điện thoại cho em trai, hàn huyên một chút việc nhà.”
Anh triển khai phân tích nói: “10 giờ rưỡi, một bà bầu còn ở công viên thực sự là một chuyện rất không thể tưởng tượng nổi. Mặt khác, em hỏi là chuyện xảy ra vào đêm đó, chứ không cho thời gian cụ thể, cô ta lại nói chính xác là sau 10 giờ rưỡi đến 11 giờ đã xảy ra chuyện gì đầu tiên, rất rõ là đang muốn rửa sạch hiềm nghi cho mình.”
Hai người đồng thời im lặng, rất khó nghĩ ra rằng, người phạm phải án giết người liên hoàn lại là một người phụ nữ sắp trở thành mẹ.
Dù rằng dưới khía cạnh tâm lý tội phạm, Lý Hiểu Chi có phần bị tình nghi lớn, nhưng chứng cứ liên quan còn cần chờ bổ sung.
Hà Nguy Nhiên lay Trác Đình đang trong cơn say ngủ tỉnh dậy: “Sáng mai, anh dẫn cậu đến tiểu khu Dung Viên điều tra nơi ở của Ngô Bái Hải và Lý Hiểu Chi, nhớ mang theo.”
Trác Đình đã ngủ đến nỗi không phân rõ đông tây nam bắc, anh đánh một cái ngáp thật dài, chỉ biết tạm gật đầu theo tiếng.
“Đúng rồi Lan Xuyên, nhà các cậu nhận nuôi bé gái kia sao?” Ánh mắt của Hà Nguy Nhiên lửng lơ đến bóng dáng trẻ con ở khung cửa kính bên kia.
Chử Lan Xuyên giải thích: “Bác gái của em vẫn luôn muốn có một đứa con gái ở cạnh.”
Anh ta nhíu mày, ngắt lời: ‘Vụ án thứ tư chưa chắc đã có liên quan tới Lý Hiểu Chi.”
Nhưng rốt cuộc là ai lừa dối trong đó, có ý vu oan chứ? Khu dân cư Cảng Nam cũ kỹ, rất nhiều dây điện đã lão hoá, mấy cái camera có số lượng không nhiều lắm đã sớm nghỉ hưu, muốn điều tra quan hệ xã hội của Dương Khánh và Trương Trình Linh là khó chồng khó.
Hà Nguy Nhiên lắc đầu, thở dài một hơi: “Được rồi, đi một bước nhìn một bước, thuyền tới đầu cầu tự sẽ thẳng.”
Thấy Hà Nguy Nhiên ra khỏi từ phòng họp, Vân Chiêu mới giơ tay gõ lên cửa kính, động tác dè dặt lại thận trọng.
Cô bé đã đợi trong phòng nghỉ lâu rồi, thật sự rất chán đến muốn chết, Chử Lan Xuyên vẫn luôn bận bịu với vụ án, cô quả quyết không muốn quấy rầy công việc của anh.
Cổ tay áo sơ mi đen của người đàn ông được xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay gầy nhưng rắn chắc khoẻ mạnh, anh buông bút đánh dấu trong tay, định đưa Vân Chiêu về nhà bác gái trước.
May rằng, đầu gối cô đã xịt thuốc hoạt huyết để khử máu bị ứ, lành lạnh, cảm giác đau đớn biến đi không ít, cũng không cần Chử Lan Xuyên phải cõng cô tới lui.
Ánh trăng tràn qua cửa sổ xe, mắt của Chử Lan Xuyên cũng được nhiều đốm sáng nhỏ nhóm sáng, anh không muốn khiến cô nghĩ nhiều, chỉ có thể quanh co hỏi: “Chiêu Chiêu, có người nào bên cạnh em cực kỳ chú ý tới cha mẹ nuôi của em và em không?”
“Với em và ba mẹ nuôi của em sao?” Vân Chiêu rơi vào trầm tư, cô tìm kiếm một vòng cũng vẫn không có kết quả, chỉ có thể dùng ánh nhìn vô tội nhìn về phía anh: “Chắc là không có rồi…”
Anh rũ mí mắt xuống, không muốn tiếp tục truy hỏi: “Không sao.”
“Anh, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Vân Chiêu bất an mà xoa ngón tay, cô nhìn về cây đèn giao thông chớp tắt phía trước, sợ mình có chỗ nào làm không tốt, Chử Lan Xuyên không vui.
“Không có.” Người đàn ông trịnh trọng gật đầu với cô: “Em rất tốt.”
Em rất tốt.
Vân Chiêu tất nhiên không thể lộ ra vẻ nhảy nhót mừng vui lên mặt, cô khẽ cắn môi dưới, sóng mắt lưu chuyển.
Dù che giấu thế nào, cũng vẫn là rất vui vẻ đó.
Vu Tường suy nghĩ chu toàn, bà ngoài rảnh rỗi cũng chỉ có nhàn hạ, thừa dịp hôm nay đi dạo cửa hàng đã mua vài bộ váy cho Vân Chiêu.
Là một bé gái 13-14 tuổi, quần áo lại đều mộc mạc cũ cả rồi, bà đã nhìn qua hết.
Tuy nói lần trước Vân Chiêu đồng ý với bà, đã nói cuối tuần đi mua quần áo mới, nhưng Vu Tường lại sợ cô bé ngại chọn, dù sao bà cũng đã nặng nề chìm nổi vài năm, ở đáy lòng vẫn cảm giác được rằng, đứa bé này còn chưa hoàn toàn thích nghi với gia đình này, mới vừa trải qua đả kích lớn như vậy, cũng phải chậm rãi hoà nhập từng bước một.
Chử Lan Xuyên đưa người đến dưới lầu, nhân tiện lên lầu giải thích hai câu với bác gái.
Vu Tường nhìn thấy vết thương thì đau lòng không chịu được, hỏi tới hỏi lui, biết người ở Cục Cảnh sát đã xịt thuốc mới kéo được quả tim đang treo lơ lửng xuống.
Vân Chiêu liếc mắt một cái đã nhìn thấy đống túi mua hàng trên sô pha, bác gái quyết đoán ra trận, cho cô thấy ý đồ: “Chiêu Chiêu tới đây, thử mấy cái váy bác gái mới mua cho con đi.”
Thấy Vân Chiêu không cử động, cái tay với lấy váy liền của Vu Tường xấu hổ mà cứng ngắc giữa không trung: “Sao vậy, có phải con không thích đồ bác gái mua cho con không?”
“Không có đâu ạ… Con rất thích.”
Váy liền là một màu vàng nhạt, điểm xuyết bằng hình ngôi sao mờ mờ, đai lưng thắt từ trước ra sau cột một cái nơ bướm, có thể nói là thiết kế đầy tính thiếu nữ.
Cô vào phòng ngủ của mình cởi đồng phục, xỏ váy vàng nhạt lên đầu mình, chẳng qua khoá kéo của cái váy này ở sau lưng, cô vừa mới kéo lên được một tí đã phát hiện khoé kéo xấu hổ mà kẹt lại ở mái tóc dài hơi quăn trời sinh của cô, một kéo thôi là đã tê rần, căn bản không cởi được.
Vân Chiêu nghiên người, muốn thông qua gương thử đồ để thấy rõ làm sao có thể giải quyết mớ tóc vướng víu.
Trong gương, mặt của cô gái nhỏ đỏ hồng, dáng vẻ lã chã chực khóc.
Màu vàng nhạt cực tôn nước da cô, nõn nà như tuyết, gò đất mới dậy thì vẽ ra một đường cong tươi đẹp, phập phồng theo nhịp thở.
Bác gái gọi ở cửa: “Chiêu Chiêu, bác ra ngoài nhận điện thoại cái đã, con thử xong thì quần áo bác đặt lên sô pha rồi nhé.”
Lời xin còn chưa kịp nói ra miệng, đã nghe thấy tiếng nối điện thoại của bác gái, tiếng bước chân cũng càng ngày càng xa.
Vân Chiêu thật sự không có cách nào, dựng tóc gáy kéo cửa ra một chút, không tự tin mà gọi Chử Lan Xuyên đang ngồi ngay ngắn: “Anh ơi, anh có thể vào đây một chút không?"