Mưa lớn rơi cả một đêm, không trung bị một lớp xám bịt kín.
Vân Chiêu kéo bức màn phòng ra, cửa sổ bị gió đập vào ào ào rung lên, mặt đất ướt rượt cả một mảng, khiến người ta không phân biệt rõ được là ban đêm hay sáng sớm.
Hai ngày này là ngày tổ chức đại hội thể thao mùa hè, mưa dừng vừa đúng lúc.
Buổi sáng chỉ sắp xếp lễ khai mạc của đại hội thể thao, màn mở đầu được sắp xếp của lớp 11 là màn thay đổi đội hình để xếp chữ, sáng tạo được cộng điểm, lãnh đạo nhà trường rất ưu ái.
Ông trời càng ngày càng ác độc, thời tiết khi mưa khi nắng cực kỳ giống như con người trở mặt.
Vân Chiêu ngồi trên khán đài miệng nhỏ uống nước, thực sự là cô dễ hoà nhập trong tập thể, nhưng nước khoáng mà bạn học dự thi buổi chiều cần đều là cô giúp phân phát.
Trên đầu đột nhiên có một cái mũ ụp xuống.
Thiếu niên đi xuống từ khán đài cao nhất, đứng ở bậc thang, sống lưng thẳng như trúc non.
“Chiêu Chiêu, cậu đăng ký chạy 400 mét sao?”
Vân Chiêu ôm hai đầu gối, nhìn lại cậu thiếu niên đang nhìn mình: “Ừ, ba giờ chiều bắt đầu đấu loại.”
Chạy 400 mét không giống các trận đấu khác, đấu vòng loại tuyển chọn xong, còn có một vòng chung kết.
Nhưng mà Vân Chiêu cũng may mắn khi cô không cần chạy hai lần, đấu vòng loại xong chắc là sẽ lập tức bị đánh rớt.
Trên khán đài không có chỗ che nắng, Tần Bách để mũ lại cho cô, xoay người định đi tới dưới khán đài: “Tớ có việc phải đi trước, chiều thi đấu cố gắng lên nhé.”
Rất kỳ lạ, Tần Bách vẫn đối xử tốt với cô giống như lúc trước, nhưng cô nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi nhỏ. Từ trước tới nay Vân Chiêu không đặt quan hệ của hai người về phương hướng khác mà nghĩ, đồng đội tốt trong cuộc thi toán, như vậy là đủ rồi.
Chạy 400 mét là bốn người một nhóm, cô nhận một bộ đồ thể dục màu huỳnh quang xanh lá từ chỗ lớp trưởng, mặc trên người cô rộng một khúc, rũ tới đầu gối.
Lớp trưởng đẩy gọng kính, lại dùng giọng điệu của ông cán bộ già cổ vũ cô vì dù sao cũng đã đến đây.
Theo tiếng huýt vang lên, Vân Chiêu phản ứng chậm nửa nhịp mà bắt đầu.
Trong quá trình ở khúc cong, một nữ sinh bên cạnh chen lấn chạy vào trong, cơ thể của cô không giữ thăng bằng tốt, gần như trong nháy mắt, đầu gối của cô đập thật mạnh lên đường băng plastic.
Nhưng đây là cuộc thi, không có người dừng lại giúp cô.
Vết thương cũ thêm vết thương mới, đầu gối lập tức đen cả một mảng, nhưng cô không thể trách ai, chỉ có thể nói bản thân mình không có tế bào vận động, không dưng lãng phí một vị trí.
Chống trên sân chạy trải đầy cát sỏi rất nhỏ, cô thiếu nữ miễn cưỡng đứng lên, khập khiễng đi qua khu vực nghỉ ngơi.
Từ trước tới nay, cô luôn rất chịu đựng, giống như quả bóng cao su bay hơi vậy, chọc một centimet vào bên trông, sẽ không bị bắn ngược ra mà chỉ biết lõm sâu vào. Cho nên khi lớp trưởng hỏi cô có sao hay không, Vân Chiêu kiên quyết mà lắc đầu, tiếng nói vô cùng bình tĩnh: “Không nghiêm trọng lắm đâu.”
“Tớ còn nghe được một tiếng “cốp”, sắp tới cậu phải nghi ngơi cho tốt.” Lớp trưởng báo tình trạng của cô cho chủ nhiệm lớp, Diệp Duyên chỉ có thể thông báo cho Chử Lan Xuyên bảo anh dẫn cô về trước nghỉ ngơi.
Lúc đó, Chử Lan Xuyên mới vừa thăm hỏi người nhà bị hại thứ hai, người đó là chồng của bà nội trợ kia, còn đang lái xe trên đường về Cục Cảnh sát.
Nhận được tin Vân Chiêu bị thương ở đại hội thể thao, anh lập tức quay đầu đi về phía trường học, nhân tiện kéo tai nghe bluetooth nói: “Cảm ơn thầy Diệp, làm phiền thầy rồi.”
Diệp Duyên ở trường mấy chục năm, nhưng lại là lần đầu gặp phải tình huống gia đình học sinh như vậy, tất nhiên so với bất kỳ lúc nào thì đều phải để tâm hơn.
Ông uống một ngụm nước cho nhuận họng: “Có người nói cho tôi, Vân Chiêu đã được làm thủ tục nhận nuôi phải không? Như vậy là tốt nhất, hy vọng gia đình mới có thể đền bù tiếc nuối của con bé.”
Thần thái giữa hai mày của Chử Lan Xuyên lập tức trở nên nặng nề, tảng đá lớn đè trong lòng từ tối hôm qua đến giờ khiến anh ở trong một cảm giác hỗn loạn cảm thấy rất nhiều chuyện hình như không đơn giản như trong tưởng tượng của anh.
Chuyện Vân Chiêu được bác gái nhận nuôi, thủ tục còn chưa được làm, anh không để bất kỳ ai thông báo cho Diệp Duyên hết.
Là ai nhúng tay trong đó? Rốt cuộc có ý đồ gì? Tất cả tựa như một ván cờ lưới sao dầy đặc, người ra tay ngay cả mặt mũi cũng không chịu để lộ một góc.
“Ngại quá thầy Diệp, có thể hỏi một chút là làm sao thầy biết được tin này không?”
Diệp Duyên nhíu mày, bất giác không hiểu chuyện gì, hỏi ngược lại: “Hôm qua tôi có nhận được một bức thư email, không phải là cậu gửi cho tôi sao?”
Quả nhiên, so với suy nghĩ của anh không mưu mà hợp, người gửi hai cái email đó là một, nhưng cả hai lại lựa chọn nặc danh mà gửi, cả tên khu vực trong nước cũng không điều tra được.
Chử Lan Xuyên làm yên cảm xúc trong l*иg ngực, anh dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Không có gì, tôi lập tức tới đón Vân Chiêu, xin thầy chuyển lời giùm, tôi ở cổng trường chờ cô bé.”
Nhìn thấy cô gái nhỏ đeo cặp sách đứng ở vị trí đã hẹn, Chử Lan Xuyên lập tức bước đi nhanh hơn, định đưa người về Cục Cảnh sát nghỉ ngơi tạm trước.
Thiếu nữ chưa nói bị té có đau hay không, ngược lại khi đón lấy tầm mắt của anh, lại có vài phần tự trách: “Anh, em lại gây thêm phiền phức cho anh…”
Anh ngồi xổm xuống nhìn kỹ vết thương của cô bé, vẻ mặt mới vừa vì hai cái email mà sa sầm lập tức hoà hoãn: “Không sao, chúng ta về Cục Cảnh sát bôi thuốc.”
“Em có thể đi được không?”
Vân Chiêu thử chậm chạp bước hai bước về phía trước, giống như một chú rùa con cõng chiếc mai nặng trên lưng.
Chử Lan Xuyên không yên tâm, tấm lưng thẳng cong xuống một nửa, quay cổ gọi cô: “Lên đi, anh cõng em.”
Cổng trưởng vì sự an toàn của học sinh nên không thể dừng xe, cho nên xe anh dừng ở đường lớn đối diện cửa hàng phía trước, đi qua cũng phải trên dưới năm phút.
Mặt cô nóng kinh khủng, nhưng cuối cùng cũng không làm được tư thế ưỡn ẹo, hai cánh tay vòng trước vai cổ anh, cái đầu cắm lên tấm lưng đàn ông to rộng cơ bắp.
“Ôm chắc.” Giọng nói của anh xuyên qua l*иg ngực rung động, Vân Chiêu có thể ngửi được mùi sơn trà quen thuộc, theo động tác đứng dậy, khoảng cách của hai người kéo lại gần hơn.
Từ góc độ này, Vân Chiêu có thể thấy rõ ràng sườn mặt của Chử Lan Xuyên, đường cằm trơn tuột, ánh mặt trời bắn vào chỗ hốc mắt anh, bao phủ thành một cái bóng không rõ ràng.
Nếu thời gian có thể chậm lại một chút thì tốt rồi, cô lớn lên chậm một chút, vĩnh viễn có thể mượn danh nghĩa em gái mà hưởng thụ tất cả sự dịu dàng.
Chử Lan Xuyên cảm thấy cô gái nhỏ thật sự nhẹ, lưng anh cũng không cần cố gắng quá, ba bước thành hai đã đến chỗ dừng xe.
Trùng hợp, Hà Nguy Nhiên gọi điện cho anh hỏi tiến độ điều tra như thế nào rồi.
Email tối hôm qua chứa một tấm ảnh chụp, đúng là bức tranh của Nam Âm, hồn tranh cực giống, kỹ thuật vẽ đúng là cao siêu.
Chử Lan Xuyên cảm thấy chuyện này không phải trùng hợp, ba vụ án đầu tiên đã định sẵn là nhất định có điểm nối mà lúc trước họ không phát hiện ra, cho nên anh mới cùng Hà Nguy Nhiên đến gặp chồng của nam nhân vụ án thứ hai.
“Chồng của cô ở trong phòng để đồ linh tinh cũng phát hiện bức tranh của người chết, theo anh được biết, Ngô Bái Hải từng là giáo sư ngành mỹ thuật đại học A, anh ta không thoát khỏi sự liên can với chuyện này.”
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Chử Lan Xuyên cũng không cho rằng chân tướng cách bọn họ gần thêm một bước. Có người tìm được chứng cứ quan trọng trước cảnh sát một bước, không biết xuất phát từ kiểu mục đích gì lại tung ra manh mối, bị người ta nắm mũi dẫn đi như thế, chưa chắc là chuyện tốt gì.
Sau khi Hà Nguy Nhiên cúp điện thoại lập tức thông báo với Trách Đình: “Gọi điện cho Ngô Bái Hải, đêm nay đến Cục Cảnh sát uống trà thêm lần nữa.”
Vẻ mặt Trác Đình khó xử: “Anh cả, Ngô Bái Hải này không phải có chứng cứ ngoại phạm sao? Sao còn gọi anh ta tới, em đoán là cả lý do từ chối cũng sẽ không sửa luôn đó.”
“Phí lời cái gì.” Hà Nguy Nhiên ném văn kiện lên bàn một cái, ánh mắt hận không thể chỉ nhìn chằm chằm cậu mà có thể tạo ra một cái động.
“Rồi rồi rồi.” Trác Đình ấm ức rụt cổ, nhanh chóng liên lạc với Ngô Bái Hải.
Trước lúc Ngô Bái Hải đến, Chử Lan Xuyên cõng Vân Chiêu đi vào Cục Cảnh sát, dọc đường đi nhận được không ít cái liếc mắt.
Trác Đình còn chưa gặp qua Vân Chiêu, tưởng là đứa con nít nhà họ hàng của Chử Lan Xuyên, trêu trọc nói: “Lan Xuyên, anh còn chưa từng nghe cậu nói đây là em gái nào của cậu đấy?”
Chử Lan Xuyên đặt người ở phòng nghỉ, nửa nói giỡn mà nói với Vân Chiêu: “Anh trai này hay bắt nạt con nít, đừng để ý đến anh ấy.”
Vân Chiêu trịnh trọng gật đầu, phục tùng mệnh lệnh của Chử Lan Xuyên.
“Này ––––– Lan Xuyên, cậu xấu quá rồi…” Trác Đình cảm thấy mình ở chỗ Chử Lan Xuyên và Hà Nguy Nhiên đều là túi trút giận của cả hai bên, đầu muốn to ra.
Anh rót một ly nước cho cô bé, khuôn mặt trở lại vẻ cẩn thận khi làm việc: “Thông báo cho Ngô Bái Hải à?”
Nhắc tới chuyện này Trác Đình lập tức bực mình, quái gở nói: “Thông báo ấy à, này nhé…”
“Khụ khụ khụ.” Chử Lan Xuyên dùng tiếng ho khan nhắc nhở anh ta: “Con nít đang ở đây, làm người tử tế đi.”
Đề tài Trác Đình đổi cái xoạch: “Nửa giờ sau người sẽ tới.”
Ngô Bái Hải tới Cục Cảnh sát như tới tham quan phòng làm việc, tóc bôi quá nhiều keo xịt tóc, chỉnh tề chải ra sau đầu, cả người mặc đồ tây ổn thoả, còn rất ra hình ra dạng.
Hắn có ấn tượng với người tra hỏi mình lần trước là Hà Nguy Nhiên, giống như bạn bè cũ trong lĩnh vực kinh doanh, trước tiên vươn tay nói: “Cảnh sát Hà, hoá ra là anh nhớ tôi, tuyên tôi tiến cung lần hai đấy à?”
Hà Nguy Nhiên cả đầu cũng lười duỗi ra, anh không thích nhất là giao tiếp với người miệng lưỡi trơn tru.
Chử Lan Xuyên phụ trách công việc tra hỏi lần này, anh cầm lấy bút máy từ trên bàn, cười như không cười mà nói: “Có lẽ là ngài Ngô cảm thấy trà của Cục Cảnh sát uống rất ngon nhỉ?”
Lúc này Ngô Bái Hải mới chuyển tầm mắt về phía người trẻ tuổi phía sau, anh cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn hắn, nhưng cảm giác đè nén lại ập vào mặt.
Bên trong phòng thẩm vấn có trang bị camera, đội cảnh sát có không ít người đến theo dõi lần thẩm vấn lần thứ hai với Ngô Bái Hải, vẻ mặt của mọi người đều không nhẹ nhõm gì, nhưng tột cùng vẫn có hy vọng nhỏ bé rằng sự tuyên án của công lý đã đến.
Chử Lan Xuyên không vội vàng hỏi hắn ta, anh tự lấy một tờ giấy ra, không biết viết cái gì.
Có người nghi ngờ mà lên tiếng: “Thời gian thẩm vấn có hạn, có phải Chử Lan Xuyên không hiểu quy tắc hay không?”
“Đều im lặng đi.”
Hà Nguy Nhiên cảm thấy tiếng ồn ào ong ong bên tai, anh khoá mắt chặt trên người Ngô Bái Hải, tinh tế mà quan sát biểu cảm vào giờ phút này của hắn.
Ngô Bái Hải ngồi không yên, nếu so phí thời gian với hắn, hắn chỉ có thể chịu lép vế: “Cậu cảnh sát, phòng làm việc của tôi rất bận, cậu có câu hỏi gì thì hỏi nhanh lên đi, đỡ phải lãng phí thời gian của mọi người.”
“Không vội.” Chử Lan Xuyên đẩy tờ giấy đến trước mặt hắn, hơi gợn khoé môi: “Tôi vừa mới nghĩ, ngài đây có tập trung chú ý vào ba người này không?”
Chữ được viết bên trên chính là tên họ của ba người bị hại.
“Cậu nói cái gì?” Ngô Bái Hải lập tức lộ ra biểu cảm tức giận, giơ nhẫn cưới bên tay trái: “Ngài cảnh sát, tôi đã kết hôn, hơn nữa bà xã tôi mới vừa mang thai không lâu.”
“Bà xã anh biết sự tồn tại của ba người phụ nữ này không?” Chử Lan Xuyên cố ý khích tướng cảm xúc của hắn: “Vì sao mỗi người trong bọn họ anh đều vẽ một bức chân dung, là vì thoả mãn đam mê sưu tầm của mình sao?”
“Lời nói vô căn cứ.” Ngô Bái Hải lập tức đứng khỏi ghế: “Các cô ấy biết trước kia tôi là giáo viên mỹ thuật, cho nên nhờ tôi vẽ một bức mà thôi, có vấn đề gì sao?”
Hắn lại đưa ra lời uy hiếp: “Sỉ nhục danh dự của tôi, tôi có thể báo cho cấp trên của mấy người.”
Nói thật, bức hoạ này vẫn chưa tra ra được cụ thể người vẽ tranh là ai, dẫn dắt như vậy, Ngô Bái Hải ngược lại thẹn quá hoá giận, thật thà cắn câu.
“Trùng hợp như vậy à, ba người nhờ anh vẽ đều liên tiếp chết trong án giết người.” Chử Lan Xuyên vẫn giữ ý cười, làm cho Ngô Bái Hải cảm thấy da đầu tê dại, rốt cuộc cũng không nói lên được một câu phản pháo nữa.
Chử Lan Xuyên ấn gọi một dãy số, giơ điện thoại lên trước mặt hắn: “Đến giờ cơm rồi, chi bằng gọi điện thoại cho bà xã anh?”
Ngoài phòng thẩm vấn, Vân Chiêu đang làm bài tập ở phòng nghỉ, Trác Đình đi ngang qua, tặng cô một bịch kẹo sữa thỏ trắng lớn.
Cô bé giữ vững nguyên tắc ăn cơm chùa phải quét lá đa, ngọt ngào nói một câu: “Cảm ơn chú…”
Chú?! Trác Đình như gặp sét đánh, cảm thấy bịch kẹo này coi như cho không rồi.
Anh nghiêm túc lạ kỳ mà giới thiệu: “Bé con, anh chỉ lớn hơn anh trai em hai tuổi.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Đã biết, chú.”
Trác Đình: “…” Trái tim của anh hôm nay đã tan nát rồi, đột nhiên có hơi muốn tự nhốt mình lại.
Vân Chiêu cầm một viên kẹo sữa nắm trong tay, không biết làm thế nào, trong trí nhớ hiện ra hình ảnh Đàm Yếm hình như là thích nhất loại kẹo này.
Ngày đó trở về từ Cảng Nam trước, ánh mắt Đàm Yếm chứa đầy cảm xúc phức tạp, nhưng khi cô mở miệng nói chuyện cậu lại giống như cát bụi trở về nơi tầm thường.
Chỉ mong là cô nghĩ nhiều.