Váy liền màu vàng nhạt có dây thắt, khiến cô thiếu nữ trông cực kỳ nhỏ nhắn, ngoan ngoãn xinh đẹp, giống như bông hoa hướng dương đương nở.
Chẳng qua, đoá hoa này lớn lên trong vũng bùn lầy lội nhất, quá khứ của cô, những gì kinh khủng Chử Lan Xuyên đều biết.
Anh chỉ đứng ở cửa phòng, rũ mắt đã có thể nhìn thấy hai đôi đồng tử như thuỷ triều vào xuân, lỗ tai tựa như màu dâu tây ướp lạnh.
“Có chỗ nào cần anh giúp sao?” Giọng điệu của người đàn ông vẫn như bình thường, nhưng mà vì quá đứng đắn như vậy, Vân Chiêu cảm thấy yêu cầu của mình sẽ rất vượt rào.
Tiếng của cô thiếu nữ vì thiếu tự tin mà vô tình toát ra sự nũng nịu mềm mại: “Khoá kéo… kẹt ở…”
Cô vốn không hy vọng gì.
Cho đến khi thật sự nghe thấy tiếng bước chân lùi lại một bước của Chử Lan Xuyên, vẻ mặt thất vọng bộc lộ ra ngoài nhiều hơn.
Cô gái nhỏ sẽ suy nghĩ theo bản năng mà lý giải hành vi này ––––– Chử Lan Xuyên đang tránh để bị hiềm nghi với cô, anh chắc chắn là muốn tìm bác gái tới giúp.
Ai ngờ Chử Lan Xuyên chỉ bình tĩnh mà đánh giá đủ loại biểu cảm của cô, trầm giọng nói: “Xoay qua đây, để anh xem.”
Hiện giờ hai người còn ở cửa, vì không chắc là khi nào Vu Tường sẽ trở về, vì để đề phòng việc ngoài ý muốn, Vân Chiêu cũng không biết lấy sức ra từ chỗ nào, túm Chử Lan Xuyên cao hơn cô không ít vào phòng.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn áp tường ở đầu giường, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào một góc, những nơi còn lại đều trong cảnh nhập nhoạng sáng tối, chỉ có một tấm kính thử đồ chìm trong ánh sáng trước mặt hai người.
Ma xui quỷ khiến, người đàn ông cao lớn trong gương vươn tay, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, thêm vài phần cấm dục.
Vân Chiêu còn biết chỗ gò lòng bàn tay của anh có một lớp chai mỏng, có thể là khi học trong trường Cảnh sát phải cầm súng nên để lại dấu vết.
Tưởng tượng đến một đôi tay như vậy có thể sẽ kề sát lưng, Vân Chiêu chỉ có thể cố gắng khống chế cái đang sôi sùng sục trong l*иg ngực.
Một tay cô chống trên mặt kính, chờ Chử Lan Xuyên liền mạch trôi chảy tách sợi tóc phiền phức kia ra khỏi khoá kéo.
Nhưng sự thật khó khăn hơn trong tưởng tượng, kéo khoá xuống, Chử Lan Xuyên có thể thấy xương bướm nhấp nhô của cô thiếu nữ, hình dạng rất đẹp, giống như giấy tuyên thành chưa được vẽ, trong sự yếu ớt lộ ra vẻ đẹp.
Hơi dùng sức, là có thể thấy cô gái nhỏ trong gương đang nhíu mày, khiến anh liên tục thở ra, bình tĩnh lại để hoàn thành “nhiệm vụ” còn phức tạp hơn so với phá án.
“Chiêu Chiêu…” Vu Tường ngắt điện thoại, còn chưa thấy cô đi ra, trong phòng không bật đèn, không biết tình hình cụ thể bên trong như thế nào.
Quá kích thích, ngay cả lời Vân Chiêu nói cũng rời rạc: “Bác, bác gái.”
Vu Tường biết cách thức sống cùng với đứa trẻ được nhận nuôi dù sao cũng không thể quá thẳng thừng, chỉ nhẹ nhàng khoá cửa dưới nhà: “Con ngủ rồi sao?”
“Bác gái, con mệt quá…” Cô giả vờ ngủ: “Sáng mai con sẽ tắm lại.”
“Ồ, thế cũng đúng.” Vu Tường ở phương diện quy luật sinh hoạt này cũng không ép uổng, chỉ nhìn quanh phòng khách một vòng, kỳ lạ mà lẩm bẩm tự nói một câu: “Thằng bé Lan Xuyên này đi đâu vậy, không chào mình một cái đã đi rồi?”
Nghe thấy bác gái đã vào phòng ngủ chính bên cạnh, lúc này cô mới ra khỏi trạng thái có tật giật mình.
Cả chặng đường này một tiếng Chử Lan Xuyên cũng không phát ra khỏi cổ họng được, anh lẳng lặng mà nhìn cô gái nhỏ sẽ diễn thế nào, nói dối đúng là vừa mất tự nhiên vừa ngại ngùng.
“Học nói dối rồi?” Từ trong cổ học anh một tiếng cười thoát ra: “Không ngoan.”
Theo một tiếng “không ngoan” rơi xuống, một sợi tóc đẹp cuối cùng cũng khó bỏ mà từ biệt khoá kéo.
Đầu khoá kéo bị kéo lên cao nhất, thực ra trong toàn bộ quá trình, tay của Chử Lan Xuyên còn chưa chạm đến da thịt cô, anh chỉ lướt qua mái tóc dài mượt mà của cô gái nhỏ bị cô làm run rẩy không ngừng.
Cuối cùng Vân Chiêu đã có thể xoay mặt về phía anh, cô như bứt ra khỏi một cơn ảo cảnh, phát hiện thì ra chỉ là giấc mộng Nam Kha.
“Em không có không ngoan.” Cô cứng cổ, vì không để bác gái phát hiện sự khác thường, chỉ có thể đè giọng xuống rất thấp: “Em chỉ là… không muốn khiến anh xấu hổ.”
Chử Lan Xuyên cảm thấy lý do thoái thác nghiêm trang của cô gái nhỏ thú vị đến lạ, anh cong lưng mới có thể nhìn thẳng cô, thở ra hơi thở ấm áp: “Quả nhiên không ngoan, còn cãi lại.”
Vân Chiêu lê dép lê loẹt quẹt đi đến bên cạnh giường, ngồi trên chăn đã lạnh, hiển nhiên là đang đưa ra “lệnh đuổi khách”.
Anh không khỏi cảm thấy, con nít thật sự khó dỗ.
Một tay của Chử Lan Xuyên nắm lại, anh nhẹ tay nhẹ chân kéo cửa phòng, dùng khẩu hình mô phỏng theo câu: “Ngủ ngon nhóc.”
May là Vu Tường về phòng ngủ sớm, nếu không anh thật đúng là không tìm được cơ hội ra ngoài.
Sáng hôm sau, Trác Đình bưng một chén hoành thánh thịt ngồi ở cửa, đang ăn ngon miệng, Hà Nguy Nhiên âm thầm đạp một chân vào anh từ phía sau.
“Thằng nào không có mắt…” Tiếng nói càng về sau càng mất khí thế, Trác Đình theo phản xạ có điều kiện mà đứng bật trên bậc thang, vui tươi hớn hở chào hỏi: “Anh cả, trùng hợp thế nhờ.”
Hà Nguy Nhiên gạch đen đầy mặt, chỉ vào mấy chữ to ở cửa: “Ăn sáng trước cửa cục Công an thành phố, rất ảnh hưởng đến hình tượng đấy.”
“Vâng vâng vâng.” Trác Đình vừa đáp, vừa đưa nốt miếng hoành thánh cuối cùng vào trong miệng.
Dựa theo suy luận tối hôm qua của Chử Lan Xuyên, mục đích của hai người hôm nay rất rõ ràng, chính là theo dõi lộ trình của Lý Hiểu Chi thuận tiện nói những thông tin hữu dụng có liên quan tới vụ án.
“Anh cả, Ngô Bái Hải này tối hôm qua trở về từ Cục Cảnh sát cũng chưa về lại tiểu khu Dung Viên.”
Ai bảo Trác Đình nhận ra được xe của hắn ta chứ, phong cách phun sơn đỏ, muốn không thấy quen cũng khó.
Hà Nguy Nhiên ngồi trong xe, từng giây từng phút chú ý tới tình hình không cố định của nhân viên.
Vào lúc gần như mơ màng sắp ngủ, Lý Hiểu Chi xuất hiện.
Cô mặc một bộ váy bà bầu màu trắng, tay phải xách một cái giỏ rau, nhìn dáng vẻ là định ra ngoài mua đồ ăn.
Trác Đình đi theo một đường cũng không phát hiện bất kỳ dị gì, không nhịn được kêu la: “Anh cả, cho dù cô ta không chịu nổi đả kích khi chồng lạc lối lúc còn trong hôn nhân cũng không cần phải giết người, nghĩ lại vì con sao.”
“Suỵt –––––” Hà Nguy Nhiên làm một thế tay, anh nhìn con đường càng lúc càng hẹp phía trước, ánh mắt dần trở nên đen sầm: “Tiểu Đình, chú còn nhớ thi thể của Nặc Nặc được phát hiện gần đây không?”
Nặc Nặc là người bị hại của vụ án thứ ba, gái nhảy quán bar, còn trẻ tuổi, chỉ là thông tin thân phận khi tới làm việc ở thành phố Giang đều là giả, cảnh sát cho đến bây giờ cũng không có cách nào để thông báo cho người nhà cô ta đến nhận xác.
Trác Đình sao có thể không nhớ, chợ đêm ở ngay gần đây, vừa đến tối làm ăn sôi động cực kỳ, anh còn thường xuyên đến quán thịt xiên nướng trước mặt càn quét, ai ngờ thùng đồ ăn cặn mỗi ngày sẽ có xe rác tới chuyển đi lại xuất hiện một cái xác nữ kinh khủng, nghe được tin tức này, ai còn nuốt trôi cơm?
Anh quay đầu một cái, biết ý của Hà Nguy Nhiên: “Em hiểu ý anh cả rồi, ý của anh là khu vực này là vùng hoạt động quen thuộc nhất của Lý Hiểu Chi, cô ta có thể thần không biết quỷ không hay mà ngâm người Nặc Nặc ở bên trong. Lại nữa, thùng đồ ăn cặn mỗi đêm đều có thời gian cố định được đưa đến sau hẻm phố ăn vặt, nơi đó rác rến chồng chất, người bình thường sẽ không đến, lúc này mới để cho hung thủ nắm được cơ hội.”
“Không tệ, có tiến bộ.”
Tiếp đó Lý Hiểu Chi đặt đồ ăn mua được trong nhà, mãi cho tới gần chiều cô ta mới ra khỏi cửa một lần nữa, nơi đến lần này là bệnh viện.
Thai phụ đến bệnh viện, chỉ có thể là đi khám, theo lý mà nói, chuyện này không có bất kỳ điểm đáng nghi nào, nhưng không khỏi làm cho người ta buồn lòng chính là, từ việc mua đồ ăn buổi sáng đến khám thai hiện tại, Ngô Bái Hải không có lần nào là cùng đi, không thể không khiến người khác nghi ngờ cuộc hôn nhân của hai vợ chồng này có phải chỉ tồn tại trên danh nghĩa hay không.
Đi theo một ngày, eo Trác Đình vì ngồi mà đau nhức, vòng đi vòng lại một cái vòng lớn như vậy, cuối cùng cũng có thể gặp Lý Hiểu Chi một lần.
Hà Nguy Nhiên ngồi trong cục sửa sang lại báo cáo, sau đó Chử Lan Xuyên tới cửa thay thế.
Đầu tiên là anh ấn thử chuông ở cửa hai lần, nghe thấy có tiếng bước chân tới gần lại không mở cửa, chỉ có thể đưa ra mục đích ngoài mặt khi mình tới trước: “Tôi tới tìm Ngô Bái Hải, xin hỏi anh ta có nhà không?”
Lý Hiểu Chi mở khoá cửa, cô ta nhìn quét qua cách ăn mặc của hai người kia, đều là đồ tây giày da, nên cảnh giác hỏi: “Tìm chồng tôi để làm gì? Bây giờ anh ấy không có ở nhà.”
Chử Lan Xuyên bình tĩnh rút một tờ hợp đồng bảo hiểm giả trong túi ra, nói tiếp mà còn rõ ràng rành mạch: “Lúc trước anh ta đến công ty chúng tôi ký một bản bảo hiểm nhân thọ, lần này đến nhà là muốn xác nhận thông tin cá nhân lần thứ hai.”
“Ngô Bái Hải không có nhà cũng không sao, cô là vợ của anh ta nhỉ?” Trác Đình một chân đã bước vào ngạch cửa, anh ta cố gắng hết sức bày ra dáng vẻ chân thật có thể tin tưởng: “Bảo hiểm này người được lợi nhiều nhất là cô, cô ký tên cũng có tác dụng ngang bằng.”
Lý Hiểu Chi không thể hiểu được mà nhận hợp đồng: “Vậy mời hai anh vào.”
Trong lúc Lý Hiểu Chi lật đọc hợp đồng, Trác Đình không ngừng thêm nước cho mình, sau đó đứng lên: “Ngại quá, uống nhiều nước, tôi có thể dùng WC nhà cô một chút không?”
“À, vậy anh dùng đi.” Biểu cảm của Lý Hiểu Chi vẫn mê man: “Chuyện Bái Hải tự ký kết bảo hiểm sao lại chưa từng nói với tôi?”
“Anh ta yêu cô mới có thể chọn làm như vậy, có thể là muốn giữ lại một phần bất ngờ.”
Biểu cảm của người phụ nữ này rõ ràng đã thay đổi, cái kiểu không cam lòng, hiểu rõ lại còn phải dốc sức nhẫn nhịn này một cái cũng không thoát khỏi đôi mắt anh.
Cuối cùng Lý Hiểu Chi kí tên, vừa đúng lúc thấy Trác Đình đi ra từ WC, hai người lại là vẻ ngoài bán bảo hiểm chuyên nghiệp.
“Lan Xuyên, Lý Hiểu Chi có một chiếc vòng tay giống y đúc của Nam Âm. Cậu nói có kỳ quặc không, vòng tay không để ở phòng ngủ lại đặt ở nhà vệ sinh?”
“Bởi vì hận.” Chử Lan Xuyên thản nhiên mở miệng: “Cô ta cho rằng điểm nào của Nam Âm so sánh ra thì đều kém cô ta, chồng lại tặng cô ta một cái vòng tay giống nhau như đúc.”
Gió đêm chập chờn, mắt Chử Lan Xuyên nhìn về ráng đỏ nơi chân trời nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai vụ án có thể phá rồi.”
Ngày mai vừa đúng lúc là ngày 30, theo sổ hộ khẩu, là sinh nhật của Vân Chiêu.
Bác gái muốn bù đắp khiếm khuyết gia đình của cô gái nhỏ, nên bánh ngọt đặt trước đã làm xong, bà còn báo cho Chử Lan Xuyên ngày mai tới cùng ăn tối.
Chử Lan Xuyên chọn chọn lựa lựa, mua cho cô một hộp nhạc mơ mộng làm quà, anh còn chưa nghe thử, cho nên không biết bài hát bên trong phát ra là “Hôn lễ trong mơ”.
Vân Chiêu mặc cái váy mới màu vàng nhạt, lượn lờ đứng ở cửa sổ, muốn chờ Chử Lan Xuyên ăn sinh nhật cùng cô.
Đây là sinh nhật lần đầu tiên trong đời của cô.
Anh lái xe đến dưới lầu, khi đang cầm lấy hộp quà lại nhận được điện thoại của Hà Nguy Nhiên: “A lô sư huynh, xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu khu Dung Viên có một người phụ nữ nhảy lầu, trải qua chứng thực, là Lý Hiểu Chi.”