Lại nói, lúc yêu nhau Lâm Tiểu Sương cùng An Phóng mới gặp qua cha mẹ một lần, sau khi tốt nghiệp vì kết hôn nên hai bên cha mẹ thường xuyên gặp mặt, nhưng sau đó thì chỉ có ngày lễ mới trở về.
Hai người vừa muốn đi nhà An Phóng vừa muốn đi nhà của Lâm Tiểu Sương, nhưng lúc ấy mới vào làm nên công việc rất bận rộn, mỗi lần đến đều vội vàng ăn cơm rồi rời đi, chỉ có lễ mừng năm mới mới ở nhà vài ngày, nhưng lại có đủ loại họ hàng đến thăm.
Trong trí nhớ của cô, bình thường cô ít khi có cơ hội ở chung với mẹ chồng và bố chồng một mình như thế này, vừa lúc hôm nay là cuối tuần, Lâm Tiểu Sương không cần phải làm thêm giờ.
Nhưng An Phóng vì sự nghiệp đang trong giai đoạn phát triển nên anh thường vắng nhà cả tuần.
“Vậy ngày mai chỉ có cha mẹ và em ở nhà sao?” Lâm Tiểu Sương có chút bất an hỏi, xe càng gần về nhà, cô càng căng thẳng.
“Đừng khẩn trương, cha mẹ rất thích em, ở quen là được rồi.” Người đàn ông lái xe cười cưng chiều rồi đưa tay đặt lên mái tóc đen của cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Ưʍ..." Cô cảm thấy có chút bất an, nhưng nhìn thấy nụ cười của An Phóng, Lâm Tiểu Sương cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Về đến nhà cô liền đi ngủ, khi tỉnh lại thì An Phóng đã đến công ty, ngoài cửa có người đang nhỏ giọng bận rộn, khi mở cửa ra thì mới biết là mẹ chồng và cha chồng
Mẹ chồng đang ở trong bếp, bố chồng đang lau nhà, hai người già bận rộn bên ngoài, cô vậy mà lại ở trong phòng ngủ.
Lâm Tiểu Sương rất xấu hổ, tại sao An Phóng không đánh thức cô khi cha mẹ chồng đến chứ?
"Cha, mẹ, con ngủ quên không nghe thấy, thật xin lỗi, con, con làm là được..." Nói xong, Lâm Tiểu Sương định lấy máy hút bụi bên trong tay cha chồng.
"Không không không, Tiểu Sương, con đang mang thai, làm việc gì chứ, đừng động vào, để cha làm là được!"
Cô vừa đến gần đã bị đẩy ra, Lâm Tiểu Sương cảm thấy eo và cánh tay của mình nóng lên, An Khánh cẩn thận đỡ lấy cơ thể cô rồi cẩn thận đỡ cô về phía trước: "Nào, Tiểu Sương mau ngồi xuống, cha làm sắp xong rồi."
Sự va chạm thân thể đột ngột khiến cô có chút mất tự nhiên, dù sao cha chồng cũng là đàn ông, Lâm Tiểu Sương xấu hổ muốn tránh né nhưng bàn tay đặt trên người cô khiến cô khó tránh đi.
"Cẩn thận, đừng đi nhanh như vậy."
Mãi cho đến khi cô ngồi trên ghế sô pha, Lâm Tiểu Sương mới thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng thẳng của cô cuối cùng cũng được thả lỏng.
Cô lại nhìn cha chồng đang lau sàn nhà, cảm thấy mình quá nhạy cảm, trong lòng cha chồng thực ra cô chẳng khác gì con gái của ông cả, thực sự là nghĩ quá nhiều rồi, Lâm Tiểu Sương đặt tay lên ngực vừa vỗ đầu vừa lắc đầu. Lúc này cô đột nhiên sững người.
Lâm Tiểu Sương bình thường không có thói quen mặc áo ngực khi ngủ, bây giờ cô đang mang thai nên ngực vô cùng trướng, vừa rồi mơ màng nên quên mất chuyện này.
Bối rối cúi đầu, chỉ thấy cổ áo rộng thùng thình để lộ ra chút khe ngực nhưng cũng không nhiều lắm, có điều là gần đây ngực cô trướng lên, đầṳ ѵú phấn nộn đã to lại càng to thêm.
Bây giờ nhìn lại liền thấy bộ đồ ngủ trắng mỏng này làm người ta có thể thấy màu hồng nhạt hơi lộ ra, núʍ ѵú hơi nhô lên.
Cái này... cái này sẽ không bị cha chồng nhìn thấy đó chứ? Cha chồng sẽ không cảm thấy cô phóng đãng đó chứ?
Trong lúc bối rối và ngại ngùng, cơ thể chưa được xoa dịu kể từ khi mang thai của cô lại có cảm giác, tiểu huyệt giữa chân ngứa ngáy, vậy mà lại có cảm giác.
Thực sự rất xấu hổ. Lâm Tiểu Sương đứng lên, đang định trở về phòng thì mẹ chồng ở trong bếp thò đầu ra chào: "Tiểu Sương, mẹ vừa mới nấu canh gà, con mau tới thử."