"A, mẹ, con..."
"Con gì mà con, ai nha, nhân lúc còn nóng mau uống đi!” Bàn tay dính nước quệt lên tạp dề, mẹ chồng đi tới, cẩn thận dìu Lâm Tiểu Sương đến bên bàn, “Đừng ngại với mẹ, mau thử đi."
Mùi canh gà thơm phức truyền đến, miệng cô vô thức tiết ra nước miếng, bụng bắt đầu kêu lên.
Từ sau khi mang thai, cô trở nên ham ăn hơn rất nhiều.
“Có đói bụng không?” Vừa nói, mẹ chồng vừa bưng bát nhỏ cùng thìa từ trong phòng bếp đi ra, “Nào, ăn từ từ thôi, mang thai sẽ mau đói, còn muốn ăn cái gì nữa không?"
"Không ạ, cảm ơn mẹ."
Lâm Tiểu Sương cảm động đến mức hoàn toàn quên mất việc thay quần áo, cô cầm bát chậm rãi vừa ăn vừa uống, hoàn toàn không nhận thấy sự thèm muốn không thể che giấu trong mắt An Khánh khi hắn vừa lau sàn nhà vừa nhìn chằm chằm vào ngực cô.
"A! ưʍ. . ."
“Tiểu Sương!” Theo tiếng lạch cạch vang lên, An Khánh lo lắng chạy tới lấy mấy tờ giấy trên bàn ấn vào ngực Lâm Tiểu Sương, “Có nóng không?”
"Không, không sao đâu ạ, cha, để con tự làm."
Hành động của An Khánh khiến Lâm Tiểu Sương đột nhiên căng thẳng, tim cô đập thình thịch, cơ thể cứng đờ và muốn lui lại, nhưng cô sợ rằng hành động như vậy sẽ làm tổn thương cha chồng.
Cô giơ tay định đoạt lấy khăn giấy trong tay An Khánh nhưng không ngờ hắn không hề có ý định buông ra, tay đè lên ngực cô trượt tới trượt lui, cọ cọ vào bầu vυ' nhạy cảm rất nhiều lần.
Điều khiến Lâm Tiểu Sương xấu hổ là cha chồng chỉ đơn giản là lau hộ cô nhưng cơ thể cô lại vì sự đυ.ng chạm này mà dấy lên du͙© vọиɠ.
Tiểu huyệt vừa ngứa vừa tê, hơn nữa còn co rút vài lần, thật sự rất xấu hổ, chẳng lẽ thật sự như bọn họ nói, mang thai sẽ trở nên đói khát hơn sao?
"Cha...ưʍ...được rồi....đã lau sạch rồi..." Lâm Tiểu Sương giả vờ bình tĩnh đứng lên, chỉ chỉ về phía phòng của mình, "Cha, con đi thay quần áo."
"Ôi, đều đỏ hết lên rồi!"
Sau khi bị nước canh làm ướt, chiếc váy ngủ màu trắng trở nên trong suốt, làn da trắng như tuyết của cô bị nóng mà trở nên hồng hồng, An Khánh ra vẻ lo lắng nhìn chằm chằm vào núʍ ѵú của Lâm Tiểu Sương.
"Không, không sao đâu."
Lâm Tiểu Sương giống như đang chạy trốn quay trở lại phòng, đóng cửa lại, cô dựa vào cửa, ôm lấy trái tim đang đập loạn nhịp cố gắng khiến cơ thể bình tĩnh trở lại.
Nhưng khi cô nhắm mắt lại, trong đầu lại tràn ngập hình ảnh An Khánh đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của cô, âm đế mẫn cảm lại càng sưng lên, khi cô cử động, âm đế cọ vào bộ đồ ngủ của cô, khiến cơ thể cô có cảm giác khác thường.
Cha chồng cũng là đàn ông, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cha chồng có phải cũng có thể nuôi dưỡng đứa bé trong bụng không?
Ý nghĩ như vậy đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến Lâm Tiểu Sương nhảy dựng lên vì ý nghĩ khủng khϊếp này, nhưng cơ thể vô cùng thành thực đã làm lộ cảm xúc thật của cô vào lúc này.
Động thịt đã lâu không được đàn ông làm ẩm đột nhiên co rút lại, chất lỏng từ vách thịt không ngừng chảy xuống.
"Ưʍ...không được..."
Lâm Tiểu Sương che khuôn mặt nhỏ nóng bừng của mình rồi âm thầm tẩy não bản thân, cô chỉ cần tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng để nuôi dưỡng đứa con trong bụng mà thôi, đúng vậy, tối nay hãy nói chuyện với An Phóng, ít nhất phải tăng tần suất lên một tháng một lần.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lâm Tiểu Sương hạ quyết tâm, cô không còn lo lắng về phản ứng vừa rồi nữa.
Ngoài cửa, nhìn bóng lưng uyển chuyển của Lâm Tiểu Sương trốn vào phòng, An Khánh càng thêm nhớ nhung sự mềm mại vừa rồi, vẻ thèm khát trên mặt càng ngày càng rõ.