Lâm Tiểu Sương và An Phóng quen nhau từ năm nhất và kết hôn ngay khi vừa tốt nghiệp. Sau hai năm kết hôn, Lâm Tiểu Sương mới 25 tuổi đã có thai. Hai người ở bên nhau cũng có thể coi là một đôi vợ chồng hình mẫu lý tưởng.
Một người là hoa khôi của trường đại học A, một người là nam thần học bá, một người dịu dàng điềm tĩnh, một người ấm áp thân sĩ, từ lúc hai người họ hẹn hò đã khiến rất nhiều người hâm mộ.
Sau khi tốt nghiệp, hai người môn đăng hộ đối thuận lợi kết hôn.
Một người trở thành giáo viên ở trường học tốt nhất tại thành phố A, một người làm việc tại một công ty niêm yết với mức lương cao.
Ngay cả việc mang thai cũng nằm trong kế hoạch của cả hai, trong lúc cả hai đều có công việc ổn định, thu nhập ổn, hơn nữa cha mẹ chồng đều khỏe mạnh, có thể giúp đỡ họ, tất cả đều hoàn hảo đến không tưởng.
Điều duy nhất khiến Lâm Tiểu Sương cảm thấy khó xử là cô luôn cảm thấy An Phóng không muốn cô nhiều như vậy.
An Phóng đối với cô rất tốt, luôn luôn tốt, Lâm Tiểu Sương cũng có thể cảm nhận được tình yêu của An Phóng dành cho cô, là loại tình yêu sâu sắc, nhưng về mặt tìиɧ ɖu͙©, anh dường như không ham muốn với cô nhiều như vậy.
Từ khi yêu đến khi cưới, tần suất luôn là hai tháng một lần. Tần suất chính xác như hoàn thành nhiệm vụ này khiến Lâm Tiểu Sương bất an, đồng thời khiến cô nảy sinh những nghi ngờ với bản thân kiểu như "Có phải là cô quá đói khát không?"
Nhưng đời sống tìиɧ ɖu͙© chỉ là một phần của công việc và cuộc sống, Lâm Tiểu Sương cũng không quá chú ý đến nó.
Khi cô mang thai khoảng ba tháng, vào một ngày cuối tuần, An Phóng nói với cô: "Anh luôn cảm thấy có chút vấn đề về mặt tìиɧ ɖu͙©, Tiểu Sương, em có thể giúp anh không?"
"A Phóng, em có thể giúp gì cho anh?"
Lâm Tiểu Sương không nghi ngờ gì về việc anh nói, cô đau lòng ôm mặt người đàn ông, lắng nghe kế hoạch của người đàn ông rồi theo anh đến quán thôi miên.
"Hoan nghênh, mời vào!"
Người đàn ông đeo kính nở nụ cười ấm áp, Lâm Tiểu Sương thấy vậy thì cũng hết căng thẳng, cô nhìn về phía An Phóng: "Em cũng phải vào sao?"
"Phu nhân cũng vào đi, có lợi với việc trị liệu."
Vừa nói, người đàn ông vừa đẩy cửa ra, nhìn nụ cười của An Phóng Lâm Tiểu Sương gật đầu và bước vào cánh cửa.
"Bà xã, em có yêu đứa bé trong bụng không?"
“Yêu.” Khuôn mặt đã nhắm chặt mắt của cô từ từ trở nên nhu hòa, tràn đầy yêu thương.
"Phu nhân có biết không? Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông là dinh dưỡng tốt nhất cho đứa bé."
"Có thật không?"
Lâm Tiểu Sương khẽ cau mày, nhưng chồng cô chỉ làm hai tháng một lần, cô phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, Lâm Tiểu Sương cũng nói ra.
"Phu nhân tại sao không nghĩ đến việc nhờ người đàn ông khác giúp đỡ chứ? Dù sao thì chỉ có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của một người đàn ông cũng không đủ."
"Nhưng mà..."
"Nói không chừng chồng của phu nhân cũng muốn phu nhân làm như vậy đó?"
"Có thật không?"
“Hơn nữa nếu còn không làm, cơ thể của phu nhân nhất định sẽ càng ngày càng đói khát và mẫn cảm không phải sao?”
Lâm Tiểu Sương có vẻ bối rối, cô ở trên ghế giãy dụa một lát, như một tiếng búng tay giòn giã vang lên, cô đột nhiên mở mắt ra.
Cô như vừa ngủ một giấc thật đẹp, ngáp một cái rồi từ trên ghế ngồi dậy: “A Phóng, thật xin lỗi, rõ ràng là đi cùng anh tới mà em lại ngủ mất.”
"Không sao, anh cũng vừa trị liệu xong, chúng ta về nhà thôi."
"Được, bác sĩ, A Phóng điều trị thế nào rồi?"
Hai người đồng thời nhìn về phía người đàn ông đeo kính, anh ta đẩy kính, tựa hồ có chút áy náy: “Tình hình của An tiên sinh không thể miễn cưỡng, chỉ cần phu nhân hợp tác, tôi tin bệnh tình của An tiên sinh sẽ càng ngày càng tốt hơn."
"Được, cảm ơn."
Khuôn mặt thanh tú của cô đỏ bừng vì phấn khích, nhưng cô cảm thấy phản ứng của mình hình như hơi quá khích nên có chút ngại ngùng, cô cúi đầu bước ra khỏi phòng khám.
Lúc lên xe, cô mới nhớ ra nên hỏi: “A Phóng, bác sĩ nói cần em hợp tác, là hợp tác thế nào đây?”
"Từ từ Tiểu Sương sẽ biết, chúng ta về nhà thôi, vừa vặn hôm nay cha mẹ sẽ chuyển đến, chúng ta mau về nhà dọn dẹp một chút."
"A! Em quên mất, chúng ta mau đi thôi!"