Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 6: Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

Cái gì mà mừng sinh nhật, tất cả đều bị ngâm nước hết, còn Phó Nguyên Khải nói rằng sẽ trở lại vào đêm hôm đó thì chẳng thấy tăm hơi đâu.

Chỉ bởi vì Diệp Hy, nữ thần trong lòng cậu ta thuận miệng nói một câu sinh nhật vui vẻ mà có thể vui suốt cả đêm.

Về phần Đường Ninh là ai sao?

Xin lỗi, đã quên rồi!

Nghĩ đến đây, hệ thống cũng cảm thấy nếu Đường Bảo tìm Phó Nguyên Khải thì sẽ tốn công mà không có kết quả, nhưng bọn họ đã biết chuyện gì sẽ xảy ra mà, cho nên lẽ ra có đi tìm cậu ta cũng sẽ không có vấn đề gì, có lẽ bọn họ có thể cùng trải qua một buổi sinh nhật lãng mạn, lúc đó không phải muốn tăng độ thiện cảm là dễ như trở bàn tay sao.

“Tất cả những ký chủ trước kia đều công lược như thế à?”

Đường Ninh đã thay xong quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, cô dựa vào cửa cười tủm tỉm hỏi.

Cũng chính lúc này 54088 mới nhận ra mình lại nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng.

“Vậy thì bảo sao đến bây giờ công trạng của mi vẫn là con số 0!”

Thay giày xong, Đường Ninh dẫn đầu bước ra cửa, 54088 ngơ ngác vội vàng đi theo sau.

Khi đến trường cô liền nghiêm túc theo sát những người khác tham gia hai buổi tổng duyệt, Đường Ninh đã có kỹ năng khiêu vũ tốt nên nhanh chóng giành được sự tán thưởng của mọi người.

Phải biết rằng người biểu diễn ban đầu Thẩm Anh là nghệ sĩ múa ba lê ở vị trí trung tâm. Đường Ninh chưa từng tập luyện với họ lại chiếm vị trí của cô ta, nếu màn biểu diễn bị hỏng thì thực sự quá mất mặt. Kế hoạch ban đầu của bọn họ là để cho người khác thế chỗ Thẩm Anh trước, cho dù Đường Ninh có đến thì chỉ cho đứng ở ngoài rìa, vậy thì cũng sẽ không có mấy người để ý đến.

Nhưng khi mọi người nhìn thấy hoa khôi trường học xuất quỷ nhập thần Đường Ninh này thì không khỏi cảm thán trong lòng. Tên khốn nào bí mật chụp ảnh cô đăng lên trong cuộc thi chọn hoa khôi của trường vậy, rốt cuộc kỹ năng chụp ảnh tệ đến thế nào mới có thể biến một người đẹp nhường này chỉ lộ ra chưa đến một phần mười sắc đẹp trong bức ảnh. Người như cô thì đừng nói là giấu trong góc, cho dù có giấu cô ở trên trần nhà thì những người khác cũng không thể bỏ qua!

May mà trình độ múa ba lê của hoa khôi cũng xuất sắc như ngoại hình, còn múa hay hơn Thẩm Anh giữ vị trí trung tâm ban đầu. Đám con trai đứng xung quanh xem buổi diễn tập đều mê mẩn, đám con gái thì ngược lại, đặc biệt là những cô nàng biểu diễn ba lê ban đầu thì trong lòng cũng khó chịu vô cùng.

Cô múa rất tốt, trông lại đẹp, họ còn gì để làm nữa? Phải biết là họ sắp tốt nghiệp Học viện Điện ảnh Kinh Đô rồi, vào ngày kỷ niệm thành lập trường cũng có rất nhiều người trong ngành đang đến xem, vốn dĩ họ muốn dựa vào tiết mục này để kiếm tài nguyên, thậm chí ký hợp đồng với một công ty tốt nào đó. Nhưng bây giờ chợt có người như viên ngọc quý trước mặt, mọi kế hoạch của họ đều đổ sông đổ bể.

Chính vì suy nghĩ này nên khi buổi biểu diễn sắp bắt đầu, Đường Ninh mới trang điểm xong, nhận được trang phục biểu diễn của mình.

“A, xin lỗi bạn học Đường Ninh, phòng thay quần áo đã đầy người rồi. Hay cậu vào phòng vệ sinh trong lễ đường đằng kia thay đồ tạm nhé. Chỉ ngặt nỗi đường đi hơi xa, cậu sẽ không thấy phiền chứ?”

Nhìn cô gái trước mặt nở nụ cười, trong ánh mắt lại xen lẫn ác ý và vẻ trêu tức.

Đường Ninh lập tức nở một nụ cười xán lạn: “Không sao, tôi sẽ đi nhanh về nhanh!”

“A a a a! Đường Bảo, rõ ràng người này đang nhắm vào cô!”

“Thôi nào, chiến trường của chúng ta không phải ở đây, đi thôi!”

Nếu là cô trước đây thì cũng không có hứng thú đi tranh chấp với những người chơi cấp thấp như vậy, không vì lý do gì khác mà, chỉ là vì quá thấp kém. Những cô bạn thân “chị chị em em” kia của cô chưa bao giờ làm ra hành động trắng trợn thiếu sáng suốt như vậy.

Gần như vừa thay xong quần áo là Đường Ninh đã vội vàng đi vào hậu trường, khán phòng rộng lớn đáng kinh ngạc, buổi biểu diễn cũng sắp bắt đầu, cô không còn cách nào khác đành phải chạy chậm về phía trước.

Cô chạy hơi nhanh nên không ngờ vừa quay đầu đã đâm sầm vào một l*иg ngực rắn chắc, mùi nước hoa nam thoang thoảng xộc thẳng vào mũi, giống như cơn mưa nhẹ mát lành đầu thu, lại như không khí trong đêm khuya tối tăm ẩm ướt và sảng khoái, điềm đạm, tao nhã, lạnh nhạt.

Đường Ninh ngẩng đầu lên, quả nhiên, người đàn ông trước mặt cũng giống như mùi hương trên người anh ta, đôi mắt đen sâu thẳm như giếng cổ u tối trầm tĩnh, chỉ có lúc Đường Ninh vừa ngẩng đầu lên thì chợt trong đôi mắt đó thoáng qua vẻ hứng thú và dò xét. Gương mặt anh ta rất giống với Phó Nguyên Khải, nếu như ngũ quan của Phó Nguyên Khải là loại được chạm khắc tỉ mỉ, còn có vẻ như đồ thủ công thì người trước mắt có thể nói là hoàn hảo một cách tự nhiên vô cùng.