Đường Ninh khẽ nhắm mắt lại, cố hết sức rũ bỏ hình ảnh cuối cùng mình nằm trong vũng máu ra khỏi tâm trí, hít một hơi thật sâu.
“Nếu tôi không nhầm thì chú cháu nhà họ Phó trong truyện gốc là mục tiêu công lược của tôi, đúng không?”
Đường Ninh nhìn 54088 bên cạnh cười nói.
“Đúng vậy, Đường Bảo, ta sẽ đánh giá giúp cô. Sau đó ta sẽ đánh dấu trên đỉnh đầu của mục tiêu. Theo điểm được hệ thống cho thì 95 đến 100 điểm thuộc tính cặn bã là những tên cặn bã nhất. Trên đầu họ sẽ có tên và điểm màu tím, cũng như mức độ thiện cảm dành cho cô. Điểm từ 90 đến 95 là màu đỏ, còn từ 80 đến 90 là màu lục, những người này thuộc loại không ảnh hưởng đến công trạng của chúng ta dù có công lược hay không.”
54088 ở bên nghiêm túc phổ cập kiến thức.
Đường Ninh lập tức chú ý tới cái tên mà nhóc con này gọi mình, hơi nhướng mày: “Đường Bảo?”
Thấy ký chủ mới mà mình rất vừa lòng đã lập tức chú ý tới biệt danh mà nó đặt cho cô, hệ thống nhỏ lại đỏ cả người, hai mắt sáng ngời nhìn cô: “Đúng, đúng, đây là biệt danh ta đã nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được cho cô đấy, chị gái xinh đẹp, cô có thích không? Đổi lại thì cô cũng có thể gọi ta bằng biệt danh!”
“Biệt danh của mi là gì?”
“88, biệt danh của ta là 88.”
Chú chuột hamster nhỏ trông cực kỳ ngây thơ.
Đường Ninh: “…”
“Cái gì?”
“88 đó.”
“Ta không nghe rõ lắm.”
“88*!”
(*: Đọc lên gần giống từ tượng thanh “bạch bạch bạch” : )))))
“Ngoan!” Đường Ninh khẳng định cái cục tròn vo nho nhỏ này là một tên nhóc ngây thơ ngọt ngào thực sự mà không phải kẻ có đầu óc đen tối thì mới hài lòng xoa cái đầu nhỏ của đối phương.
Mặc dù không rõ vì sao nó chỉ nói biệt danh với ký chủ mà ký chủ lại cưng chiều vò đầu nó thế này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc trong lòng 54088 thấy ngọt ngào vô cùng.
Sau khi xoa đầu hệ thống nhỏ, Đường Ninh lại trầm tư, sau đó lấy điện thoại di động ra, chải lại mái tóc xõa tung sau khi tắm xong của mình ra sau, bấm số điện thoại mà 54088 hoàn toàn không đoán ra.
Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói của Đường Ninh lập tức dịu đi, nhưng vẻ mặt thì vẫn lãnh đạm như trước: “Đàn anh, ừm, là em đây. Giờ anh không bận gì chứ? Không có việc gì, tại em nghe nói buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường tối nay rất bận, anh là người điều phối nên chắc chắn còn bận hơn nữa. Lần trước từ chối lời mời của anh, em cũng thấy khó xử lắm. Em không có buổi biểu diễn nào, lại có nhiều thời gian nên nếu anh có cần em giúp gì thì cứ nói, em nhất định sẽ giúp đỡ!”
Cô càng nói, đôi mắt của 54088 bên cạnh càng tròn hơn.
Hôm nay là sinh nhật của Phó Nguyên Khải. Đó là lý do tại sao nguyên chủ nấu rất nhiều món ăn và đặt cả bánh gato. Thậm chí cô còn không tham gia buổi lễ kỷ niệm của trường học, chỉ vì muốn tổ chức sinh nhật cho Phó Nguyên Khải…
Vừa nghĩ đến đây, nó liền nhìn thấy ký chủ bên cạnh nói với vẻ rất ngạc nhiên: “Hả? Thẩm Anh biểu diễn múa ba lê tối nay nhưng bị ngã ở chân, không thể biểu diễn được sao. Sao lại vậy? Cô ấy không sao chứ?”
54088 nhìn rõ trên mặt ký chủ lúc này không hề có vẻ ngạc nhiên chút nào, như thể cô đã biết chuyện này từ lâu.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Mà màn biểu diễn của Đường Ninh bên kia vẫn đang tiếp tục: “Cái gì? Mời em hỗ trợ chữa cháy à? Em... em không làm được đâu. Lúc trước đúng là anh có mời em múa thật nhưng em cũng chỉ xem như nhìn buổi tập của họ thôi, chưa từng ra sân thử. Mặc dù em nhớ động tác nhưng ...”
“Anh đừng nói như vậy, thật ra thì đó cũng là trách nhiệm của em. Nếu như ngay từ đầu em không từ chối lời mời của anh thì bây giờ có lẽ đã không xảy ra chuyện đó. Vậy thì được... được, em sẽ tới ngay xem có thể tập cùng những người khác được không. Không cần cảm ơn, thật sự không cần cảm ơn đâu, anh nói như vậy làm em áy náy quá, ừm, một lát nữa em sẽ tới!”
Vừa dứt lời, Đường Ninh đã cúp điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Giải quyết xong!”
“Đường Bảo ... Theo cốt truyện thì lúc này Phó Nguyên Khải đang ở khách sạn Phượng Đằng cách đây không xa, sao cô lại…”
Nghe vậy, Đường Ninh liền đứng dậy đi về phía phòng ngủ: “Ai nói tôi sẽ đi tìm Phó Nguyên Khải?”
54088 ngơ ngẩn không hiểu gì.
“Theo cốt truyện ban đầu thì Đường Ninh sẽ vui vẻ đem đồ ăn và bánh ngọt này đến khách sạn tìm Phó Nguyên Khải, sau đó kết quả thế nào?”
Kết quả là... Kết quả là vì Diệp Hy cũng đang ở trong khách sạn, vừa nhìn thấy Đường Ninh, Phó Nguyên Khải liền như nhìn thấy ma, trực tiếp đưa cô đến cầu thang, nói là có nhiều tay săn ảnh ở đây, bảo cô mau về nhà đi, một lát nữa cậu ta sẽ quay lại. Nguyên chủ bị dỗ cho ngu ngơ, vụиɠ ŧяộʍ mang đống đồ ăn kia đi, vừa tới cửa đã bị fan hâm mộ cuồng nhiệt của cậu ta đẩy ngã, thậm chí trên mặt còn có vết thương, toàn thân bê bết máu, bùn và dầu, chật vật trở về nhà.