Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 7: Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

Quan trọng nhất là cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt có cái tên rất lớn màu tím là “Phó Dần Tắc” ở trên đầu, dòng thứ hai là điểm hệ thống: 98, độ thiện cảm là khi vừa mới nhìn thấy cô đã nhanh chóng tăng lên từ 0 đến 50.

Cũng hào phóng đấy.

Đường Ninh thầm nhướng mày trong lòng.

Lúc này 54088 đang lơ lửng bên cạnh cô lập tức ngây ngẩn, sợ ảnh hưởng đến ký chủ nên chỉ dám thầm gào thét trong lòng!

Tại sao, tại sao Đường Bảo lại gặp được tên cặn bã Phó Dần Tắc ở đây? Làm sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Và cả việc làm sao Đường Bảo biết Thẩm Anh diễn ba lê chiều nay nhưng bị bong gân chân không thể biểu diễn được và cô có thể thay thế cho cô ta? Lại còn gặp Phó Dần Tắc nữa?

Chẳng lẽ từ lúc Đường Bảo gọi điện thoại thì đã nhắm tới Phó Dần Tắc rồi sao?

Chuyện gì xảy ra vậy?

54088 đột nhiên có cảm giác đối phương suy nghĩ quá nhanh mình không thể theo kịp.

Rốt cuộc thì nó đã bỏ lỡ điều gì rồiiii?

Đường Ninh không biết hệ thống nhỏ của mình đang ôm trong đầu cả “Mười vạn câu hỏi vì sao”, khi cô ngẩng đầu nhìn thấy người đó thì hai má vốn đã ửng hồng vì chạy nay lại càng thêm đỏ thắm hơn vì xấu hổ, ngay cả vành tai, cổ, xương quai xanh, những chỗ đó đều có vẻ như nhuộm màu hồng.

“Tôi... tôi xin lỗi, tôi đang vội, tôi không cố ý đâu, tôi...”

Đường Ninh vội vàng cúi đầu xin lỗi, khi ánh mắt chú ý đến thời gian trên đồng hồ của người đàn ông thì đột nhiên đứng thẳng người dậy: “Rất xin lỗi anh, buổi biểu diễn của tôi sắp bắt đầu rồi, xin lỗi, xin lỗi, tôi có thể… đi trước được không?”

Không đợi đối phương từ chối, Đường Ninh đã cắn chặt môi, vừa xin lỗi vừa chạy về phía trước: “Tôi xin lỗi! Nếu anh có vấn đề gì thì có thể đến gặp tôi, tôi là Đường Ninh, sinh viên khóa 15 lớp biểu diễn số 2.”

Vừa dứt lời, Đường Ninh liền vội vàng chạy đi xa.

Mãi đến khi cô đã chạy tới góc ngoặt không thấy Phó Dần Tắc nữa thì 54088 mới lên tiếng: “Đường Bảo này...”

“Mi muốn biết làm sao ta lại biết Phó Dần Tắc sẽ ở đây, làm sao ta lại biết hôm nay Thẩm Anh không đến được, để ta có thể thế chỗ phải không?” Hệ thống chưa kịp nói thì Đường Ninh đã nói xong giúp nó trước.

Sau đó không đợi nó gật đầu Đường Ninh liền cười quay đầu nhìn nó: “Không phải mi đã quan sát ta rất lâu rồi sao? Chẳng lẽ không biết trí nhớ của ta trước giờ luôn rất tốt à? Nếu ta nhớ không lầm thì theo cốt truyện tối nay nguyên chủ đi tìm Phó Dần Tắc thì vô tình nhìn thấy bạn học Thẩm Anh lên xe của một giám đốc nổi tiếng trong giới. Ban đầu Đường Ninh còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng ta biết cô ấy không hề lầm, bởi vì không bao lâu sau Thẩm Anh này đã trở thành vai nữ thứ ba trong bộ phim mới của đạo diễn kia. Cô ta có được cơ hội tốt như vậy thì có thể kiếm được một đống cớ để không tham gia buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường…”

“Về phần Phó Dần Tắc thì khi nguyên chủ đi tham dự yến tiệc với anh ta, lúc chào hỏi, anh ta đã nói với đối phương là mình được mời tới ngày lễ kỉ niệm của học viện Điện ảnh Kinh Đô, nói không nhiều lắm, nhưng mọi chi tiết đều trùng khớp với lần này! Dù sao Thẩm Anh cũng không tới, vậy thì dứt khoát để ta dùng cơ hội lần này đi.”

Điều mà cô chưa nói hết là trong lần đầu gặp mặt của Diệp Hy với tên cặn bã còn không bằng chó Phó Dần Tắc kia, rồi cuối cùng lại có HE với anh ta thì Phó Dần Tắc đã bị thu hút bởi sự đơn thuần như thiên sứ của cô ta.

Thay vì nói khéo là ở bên người này để nhớ tới người kia thì nên nói cái loại đàn ông chó má này từ đầu đến cuối đều thích một loại hình thế này.

Công lược mà, đương nhiên phải bốc thuốc đúng bệnh.

Lại chẳng đúng à, độ thiện cảm vừa gặp đã tăng mạnh rồi kìa!

Đường Ninh khẽ cười rất ôn hòa.

54088: “...”

Sếp, tôi muốn báo cáo, ở đây có người bật hack!

Cùng lúc Đường Ninh hoàn thành xuất sắc bước đầu gặp mặt mục tiêu của mình thì Phó Dần Tắc vẫn đang nhìn về phía cô rời đi, dường như còn có thể ngửi thấy mùi thơm như có như không của hoa sơn chi trên cơ thể cô gái, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, anh ta lẩm bẩm: “Đường Ninh à?”

Điện thoại rung lên.

“Tổng giám đốc, anh đang ở đâu, có cần tôi tới đón không?”

“Không cần, chờ tôi xem xong chương trình thì sẽ tự đi qua đó.”

Chiếc váy kia có vẻ là đồ để múa ba lê...

Người đàn ông xoa nhẹ ngón tay, như thể cảm xúc chạm vào làn da của cô gái vẫn còn trên đầu ngón tay anh ta.