Huyền Học Đại Sư Nhàn Nhã Sinh Hoạt

Chương 43: Lãng phí

Chờ sau khi ông rời đi, Nghiêm Thiên Lãng cũng về phòng học đi học, buổi tối lúc đi thực đường ăn cơm, Bì Thiên Lỗi ôm cơm hộp run run rẩy rẩy lại đây.

“Nghiêm ca, em nhất định sẽ không buông tha tên khốn kia, chờ buổi tối chúng ta trùm bao tải đánh nó, chuyện này liên quan quan đến thể diện của Nghiêm ca, tuyệt đối không thể cứ như vậy được.”

Nghiêm Thiên Lãng nhíu mày, “Thiên Lỗi, việc này cứ đến đây thôi, cậu cũng không cần lại đi ức hϊếp các bạn học nữa.”

Anh hiện tại rất chán ghét chuyện như vậy cùng chính mình, lúc trước sao anh lại cảm thấy chuyện não tàn như vậy là phong cảnh?

Bì Thiên Lỗi không cam lòng, “Nghiêm ca, anh đừng sợ, em tìm mấy anh em làm chuyện này, sẽ không có gì liên quan đến anh hết.”

“Đủ rồi!” Nghiêm Thiên Lãng đột nhiên đứng dậy, “Bì Thiên Lỗi, tôi cũng nói rõ ràng cho cậu biết, mong rằng cậu đừng có lấy danh nghĩa của tôi mà đi ức hϊếp các bạn học.”

“Sau này các cậu cũng đừng kêu tôi Nghiêm ca Nghiêm ca, chúng ta đều là học sinh, không phải bọn lưu manh ngoài xã hội, chúng ta là tới đây đi học, không phải là làm cậu sống uổng phí thời gian để đi ức hϊếp bạn học.”

Bì Thiên Lỗi thấy anh thật sự tức giận nên cũng túng, “Được rồi đi, Nghiêm ca, em không đánh tên đó là được rời đi.”

Nghiêm Thiên Lãng cúi đầu xem bộ dáng run rẩy của hắn ta, anh cứ cảm thấy toàn thân khó chịu, đã vậy rồi mà người này còn không biết trời cao đất dày tìm phiền toái Uẩn Thịnh.

…………

Trên đường về nhà, bà nội Uẩn nhịn không được nhắc mãi Uẩn Ngọc, “Con một đứa đứa con gái nũng nịu sao lại mạo muội đi đánh nhau với bọn họ.

Nếu mà có hại thì phải làm sao bây giờ, thật là làm bà nội sợ hãi, sau này không được xúc động như vậy nữa biết chưa.

Mọi chuyện đều sẽ có rất nhiều cách giải quyết, như thế nào lại đi đánh nhau đâu.”

Uẩn Ngọc cười tủm tỉm, cô cảm thấy mọi chuyện ở trong phạm vi mà năng lực cho phép, nếu có thể dùng nắm tay giải quyết vẫn là thực sảng khoái.

Trước kia quý vì công chúa, đừng nói động thủ,ngay cả mắng chửi người khác cô cũng chưa bao giờ thử qua.

Khi hai người đi đến bên cạnh một mảnh rừng trúc thì thấy hai người phụ nữ từ phía xa đi đến, là vợ của Lư Lai Hỉ, Triệu Thục Cúc ở đầu thôn cùng với Trần Quế Chi ở phía nam trong thôn.

Bộ dáng hai người người đều khoảng 40 tuổi, mới làm việc nhà nông từ trong ruộng về, còn cõng sọt với cầm cuốc.

Triệu Thục Cúc thấy bà nội Uẩn cùng với Uẩn Ngọc thì chào hỏi, “Thím Uẩn, hai người mới đi trấn trên về nha.”

Bà nội Uẩn cười nói: “Đúng vậy, đi trấn trên có một số việc.”

Trần Quế Chi nhìn chằm chằm Uẩn Ngọc hai mắt, cười nói: “Thím, Uẩn Ngọc nhà thím thật là trổ mã càng thêm đẹp, cũng không biết sau này tiểu tử nhà ai may mắn nha.”

“Tiểu Ngọc Nhi nhà tôi còn nhỏ, không nói tới mấy chuyện này.” Bà nội Uẩn khách khách khí khí.

“Đều tốt nghiệp đại học, nơi nào còn nhỏ, nên nói nhà chồng nha.” Trần Quế Chi lại nhịn không được nhìn xem Uẩn Ngọc nhiều hai mắt.

“Thím, Uẩn Ngọc nhà thím tốt nghiệp đại học xong không ở Đế Đô tìm việc làm mà trở về làm cái gì a? Tính toán ở lại trong nhà sao?”

Bà nội Uẩn nói: “Hai người cũng biết, Tú Trinh bị thương, Tiểu Ngọc Nhi không yên tâm một hai phải trở về nhìn xem.”

Ngậm miệng không nói tới chuyện tìm việc làm, nói xong bà nội Uẩn ngẩng đầu xem sắc trời, “Thục Cúc, Quế Chi a, nhìn trời cũng không còn sớm, tôi phải đi về nhà nấu cơm chiều đây, trước không trò chuyện với hai người nữa.”

Triệu Thục Cúc cười nói: “Thím Uẩn, thím về đi.”

Chờ Uẩn Ngọc cùng bà nội Uẩn đi qua rừng trúc, Trần Quế Chi dùng khuỷu tay chạm chạm Triệu Thục Cúc, “Ai, bà nói, Uẩn Ngọc sẽ không không đi trở về Đế Đô tìm công việc đi?

Tính ra ngày mùa không sai biệt lắm cũng kết thúc rồi, vậy mà nó còn ở trong nhà làm cái gì? Đế Đô cao tài sinh tính toán ở lại trong thôn làm ruộng sao?”

Triệu Thục Cúc nhíu mày nói: “Bà quản con nhà người ta làm cái gì, người ta làm ruộng hay đi tìm việc làm có liên quan gì đến chúng ta, bà vẫn là lo tự thân mình đi."

Trần Quế Chi trợn trắng mắt, “Là không có liên quan gì, nhân mà cả nhà bọn họ nuôi dưỡng ra một người cao tài sinh như vậy.

Uẩn Lan kia còn tốt nghiệp cấp ba xong ra ngoài đi làm đâu, kia chính là vì cho Uẩn Ngọc học đại học nha.

Nếu nó không tìm việc làm ở Đế Đô vậy chẳng phải là lãng phí sao? Vậy chẳng phải xin lỗi nhất chính là chị lớn của nó.”

“Được rồi, chạy nhanh trở về đi.” Triệu Thục Cúc muộn thanh nói, bà không thích nhất chính là đi khắp nơi bàn luận thị phi người khác.

Đợi đến khi Uẩn Ngọc cùng với bà nội Uẩn đi đến cửa nhà, bà nội Uẩn mới nói, “Về sau mà gặp phải cái kia Trần Quế Chi thì nhớ cách xa bà ta ra, bà ta miệng rộng*.”

(*Ý chỉ nhiều chuyện.)

“Con đã biết rời bà nội.”

Về đến nhà, bà nội Uẩn nấu cơm sau đó hai người lại đi đến mạch tràng đem lúa mạch thu vào trong bao, bà nội Uẩn lại nhặt lên mấy hạt bỏ vào miệng nhai thử.

Bà thở dài, “Lúa mạch năm nay cũng thơm thật, không sai biệt lắm cũng phơi xong rồi, ngày mai cũng không cần đem ra phơi nắng nữa.

Chúng ta cứ trực tiếp thu đi, ngày mai bà cầm đi xay hai túi bột mì, làm bánh bao ăn.” Cũng tiện thể nhìn xem thử sinh ý bánh bao này rốt cuộc có thể làm được hay không.

------------

Dịch: Thiên Hà