Ngô Lê lại chạy tới giúp đỡ thu mạch, cơm chiều là ăn ở Uẩn gia, anh đã vừa ăn mà ngoài miệng còn nói không ngừng, “Bà nội Uẩn, từ khi con ăn xong ngài làm đồ ăn thì con đều không muốn ăn đồ ăn mẹ con làm nữa.
Nếu như mà ngài mở mộ cái tiệm cơm nhỏ Nông Gia Nhạc, con bảo đảm là mỗi ngày đều sẽ đến đây ăn.”
Hiện tại kẻ có tiền trong thành đều thích đi ăn cơm ở Nông Gia Nhạc, một cái là nguyên vị, mặt khác là thể nghiệm cuộc sống nông thôn.
Còn có núi sông, nhìn xem phong cảnh, nung đúc tâm tình, giảm bớt áp lực đè nén thường ngày.
Uẩn Ngọc cũng không phải không nghĩ tới mở Nông Gia Nhạc, chính là trên tay không có tiền, còn muốn ở trong thôn xây nhà xây công trình, có quá nhiều chỗ yêu cầu tiền, cô cũng chỉ có thể đi từng bước một tới.
Bà nội Uẩn cười nói, “Ngày mai bà làm chút bánh bao, bà kêu Tiểu Ngọc Nhi đưa qua một ít cho nhà con, mấy ngày nay đều nhờ có Tiểu Lê hỗ trợ hết.”
“Vậy thì con cũng không khách sáo với bà nội Uẩn.”
…………
Ngày kế Uẩn Thịnh trở về, Uẩn Ngọc thấy trên người anh cũng không có thêm vết thương mới thì cô yên tâm chút, “Mấy người ở trường học đó không có lại tìm em phiền toái nữa đi?”
Uẩn Thịnh lắc đầu, “Chị yên tâm đi, bọn họ không tìm em phiền toái nữa.”
Ngày hôm qua sau khi bọn họ xin lỗi anh, khi anh về lại lớp học thì có rất nhiều bạn học đều quan tâm anh, kêu anh đừng lo lắng, sau này họ sẽ làm bạn với anh, kêu anh mấy ngày nay đừng đi độc lai độc vãng một mình.
Nói thật, ngay từ đầu anh còn không thích ứng được các mối quan hệ như vậy, nhưng sau lại cũng hơi cảm động.
“Sau này nếu như ở trong trường học mà có bị bắt nạt thì phải nhớ nói cho chúng ta, đừng ngậm miệng không rên một tiếng.” Uẩn Ngọc vỗ vỗ bả vai của anh.
“Đi vào nhà ăn cơm trước đi, chờ lát nước chị với bà nội đi xay bột, em ở nhà làm bài tập, nhớ phải kết hợp học tập cùng nghỉ ngơi đấy, đừng ngồi mãi mà không nhúc nhích.”
“Em đã biết rồi chị ba.” Uẩn Thịnh đi theo theo cô vào nhà, do dự một lúc lâu sau mới hỏi, “Chị ba, chị biết công phu là chuyện như thế nào?”
Sao chị ba lại biết võ công.
Thực nhanh Uẩn Ngọc cũng phản ứng lại đây, “Đó mà là công phu cái gì, lúc học đại học chị đi làm kiêm chức trong võ quán Tae Kwon Do, nhìn thấy giáo viên dạy học sinh nên chị đi theo học thôi, không nghĩ tới nó còn rất hữu dụng.”
Uẩn Thịnh tin lời cô nói, bởi vì xác thật là hồi học đại học chị ba có làm kiêm chức trong võ quán Tae Kwon Do qua, làm vệ sinh, việc vệ sinh giặt giũ trang phục đạo cụ ở bên trong vẫn là do cô làm đâu.
Sau khi ăn cơm sáng, Uẩn Ngọc cùng bà nội Uẩn đi xay bột, ở ngay đầu thôn cũng có, không đến một tiếng đồng hồ thì đã xay được hai túi bột mì trắng bóng rồi.
Vừa trở về đã gặp phải Đổng Kiến Hải chạy xe hơi đến vườn rau hái rau, bởi vì mỗi ngày ông đều tới hái một rổ rau về nên bà nội Uẩn cũng không còn đi trấn trên bán đồ ăn nữa.
Đổng Kiến Hải thấy bà nội Uẩn trở về, nhét 500 đồng tiền qua đi, “Thím, đây là tiền đồ ăn hôm nay, mẹ con mấy ngày này ăn đồ ăn nhà thím hiện tại đều có thể xuống đất đi hai vòng.”
Đừng nói ông vui mừng đến mức nào, bệnh viện nói khí quan của mẹ ông đã già cả rồi, thân thể sẽ một ngày so với một ngày kém, không nghĩ tới trong khoảng thời gian này ăn cơm nhiều, ngược lại lại có thể xuống đất đi một chút.
Bà nội Uẩn cười nói: “Người là sắt cơm là thép, ăn nhiều tự nhiên thân thể sẽ có sức lực, bệnh hay vi khuẩn gì đó nha, tự nhiên đều có thể chống chống cự lại được.”
“Thím nói đúng rồi.” Đổng Kiến Hải có chút cảm khái.
Bà nội Uẩn thấy Đổng Kiến Hải đều hái đến không sai biệt lắm, đi qua thương lượng với ông, “Ông chủ Đổng nha, là có chuyện như vậy, đợi khoảng một đoạn thời gian nữa tôi tính toán đi trấn trên mở một tiệm bánh bao.
Rau trong vườn đều phải dùng tới để làm nhân bánh bao này kia, sau này là không thể cung ứng cho cậu nhiều rau như vậy được.”
“Nhưng mà nếu cậu muốn ăn thì cứ đến hái là được, không cần phải đưa tiền.” Một ngày nhà mình có thể ăn nhiều ít rau nha, mà mỗi ngày ông chủ Đổng này đều hái một sọt như vậy trở về, khẳng định là phân cho họ hàng thân thích.
Đổng Kiến Hải kinh ngạc nói: “Thím muốn mở cửa hàng ở trấn trên nha? Có thể có thể, sau này con hái ít một chút.
Sau này sẽ không hái cho anh chị em nữa, đủ cho mẹ con ăn là được, tiệm bánh bao thím tính mở chỗ nào nha? Sau này con sẽ ghé thăm?”
Đồ ăn trong nhà đều trồng ăn ngon như vậy, vậy thì làm bánh bao chắc chắn ăn sẽ không kém.
Bà nội Uẩn cười nói: “Còn không có đâu, tính toán trước làm một ít bán thử xem, nếu mà có thể thì đi trấn trên tìm cửa hàng mặt tiền.”
Đổng Kiến Hải gật đầu, “Vậy được rồi, con trở về cũng sẽ chú ý nhiều chút, nếu là có cửa hàng nào tốt con sẽ nhìn xem giúp thím.”
Bà nội Uẩn nói lời cảm tạ, “Cảm ơn ông chủ Đổng.”
Lúc Đổng Kiến Hải rời đi thì thấy bột mì mới xay về để trong sân, ông nghe từng trận mùi thơm lúa mạch truyền ra đều nhịn không được mà hỏi bà nội Uẩn bột mì này có bán hay không.
--------------
Dịch: Thiên Hà