Khương Tiểu Hân đi tới nói với Uẩn Ngọc cùng bà nội Uẩn, “Chị gái cùng bà nội của Uẩn Thịnh, hai người cứ yên tâm đi, khẳng định sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Uẩn Thịnh mà bị ức hϊếp bạo lực anh cũng không nói, tính cách thật sự quá nội hướng.
Bà nội Uẩn nói lời cảm ơn, “Giáo viên Khương, cũng may nhờ có cô, cảm ơn, đứa nhỏ này có xảy ra chuyện gì cũng không chịu nói cho chúng tôi biết.”
Uẩn Thịnh cũng cúi đầu nói cảm ơn giáo viên Khương, Uẩn Ngọc vỗ lưng anh một cái, “Đem đầu ngẩng lên cho chị.
“Em cúi đầu làm cái gì, em so với bất luận một người nào đều không hề kém, sau này cũng sẽ là tốt nhất.”
Em trai của cô, sau này cũng sẽ là nhân trung long phượng.
Mọi chuyện không sai biệt lắm đều đã được giải quyết, bà nội Uẩn cùng với Uẩn Ngọc cũng tính toán về nhà.
Khi đi đến cổng trường thì gặp phải Nghiêm Minh Khôn cùng Nghiêm Thiên Lãng, Nghiêm Minh Khôn đối với Nghiêm Thiên Lãng nói cái gì đó.
Bộ dạng mặt ủ mày chau, nghe thấy tiếng động, hai cha con nhà họ Nghiêm đồng thời ngẩng đầu lên thì thấy bọn họ.
Nghiêm Minh Khôn đi lại đây nói với bà nội Uẩn: “Thím, thật sự rất xin lỗi, là con không dạy con cho tốt, làm cho cháu của thím bị tội lớn như vậy.”
“Được rồi.” Bà nội Uẩn cũng không phải là người có lý nên nắm hoài không buông, “Chuyện lần này đến đây là ngừng đi.”
Nghiêm Minh Khôn gật gật đầu, “Cảm ơn thím.”
Lúc rời đi, Uẩn Ngọc liếc nhìn Nghiêm Thiên Lãng một cái, cười như không cười, Nghiêm Thiên Lãng lộp bộp một tiếng, anh cứ cảm thấy việc này không để yên.
Lần này Uẩn Ngọc cũng không tính toán giúp Nghiêm Minh Khôn nữa, tự nhiên sẽ không nói nhiều với ông ta một câu nào.
Cô cũng không có tính toán bỏ qua cho Nghiêm Thiên Lãng cùng Bì Thiên Lỗi, dù sao cũng phải ăn chút đau khổ gì đó thì mới nhớ lâu được.
Chờ đến Uẩn Ngọc cùng với bà nội Uẩn đi đến trạm giao thông công cộng đối diện cổng trường, ánh mắt của Nghiêm Thiên Lãng vẫn còn không có thu hồi.
Nghiêm Minh Khôn cho rằng anh có tâm tư gì hư hỏng, đá anh một chân, “Anh còn nhìn cái gì, Nghiêm Thiên Lãng, tôi nhưng nói cho anh biết, nhân lúc còn sớm tốt nhất anh nên cách mấy người đó xa một chút.
Ức hϊếp bạn học, đó là nhất bỉ ổi để cho người khinh thường, về sau cũng chỉ có như vậy, bộ anh tưởng trở thành mấy người đó?’
Nghiêm Thiên Lãng vô tội nói: “Ba, con không có tưởng trả thù, chuyện này vốn dĩ chính là con không đúng, mặc dù con không có động thủ nhưng sự tình là do con dựng lên, con không ngăn trở, con chính là cảm thấy có chút kỳ quái.”
Anh mê mang mà sờ sờ cánh tay, “Con cứ cảm thấy người chị kia của Uẩn Thịnh cứ thần thần thao thao, vừa rồi sau khi bị chị ta đánh con cứ có cảm giác trên người âm lãnh sao ấy.”
“Ba, con cứ cảm thấy là việc này không dễ dàng như vậy đi qua.”
“Suy nghĩ tầm bậy cái gì.” Nghiêm Minh Khôn nhíu mày, “Cũng chỉ là con cái nhà bình thường, biết chút công phu quyền cước, con bị thương, trên người đau nên cảm thấy lạnh cũng bình thường, muốn hay không đi bệnh viện kiểm tra thử?”
Rốt cuộc cũng là đứa con trai duy nhất Nghiêm Minh Khôn cũng không thể nhẫn tâm thật mặc kệ anh.
Nghiêm Thiên Lãng lắc đầu, “Chính là bị thương ngoài da, không đi bệnh viện, ba, mọi chuyện ở công trường giải quyết thế nào?”
Anh biết mọi chuyện ở trong nhà, mấy ngày nay ba anh bởi vì chuyện ở công trường mà chạy qua lại thiếu chút nữa gãy chân.
Nghiêm Minh Khôn sờ soạng một điếu thuốc đi ra ngoài đốt lên, đầy mặt u sầu, “Vẫn là như vậy, mời đại sư làm pháp sự, kết quả các vị đại sư cũng ở công trường xảy ra chuyện.”
“Mặc dù không chết nhưng đều bị thương, Thiên Lãng, con phải đi học cho tốt, nói không chừng lần này ba thật sự là xong rồi.
Lúc đấu giá miếng đất này cũng tốn không ít tiền, mà mấy nhà đầu tư khác cũng rút vốn, nếu như không xây được biệt thư, sợ là đời này của ba đều không có cách nào xoay người.”
Nửa cuộc đời này của ông đều là nỗ lực vất vả dốc sức làm ra, có lẽ chân chính cũng không tính là cái gì gia đại nghiệp đại.
Nhưng tính ở cái thành phố nhỏ này của bọn họ lại là không tồi, nhưng đến bây giờ ngây cả chút manh mối ông cũng đều không có, cũng không biết tại sao lại gặp phải chuyện như vậy.
Ông cũng có không ít bạn bè làm trong ngành bất động sản này, cũng sẽ quen biết một ít đại sư phong thủy.
Nhưng chờ đến khi gặp phải chuyện cần phải giải quyết thì mới phát hiện ra được rằng bọn họ ngay cả gà mờ cũng không tính là, toàn là mấy kẻ lừa đảo.
Nghiêm Thiên Lãng nhìn người ba đã già nua không ít, trong lòng cũng khó chịu, “Ba, ba yên tâm đi, con sẽ học tập thật tốt, cũng sẽ không đi theo bọn họ trộn lẫn nữa.”
Lúc trước là Bì Thiên Lỗi bọn họ mắt trông mong kêu anh Nghiêm ca, trước sau đi theo phô trương to lớn làm anh trong nhất thời cảm thấy rất đắc ý.
Có cảm giác có nhiều tiểu đệ đi theo, nhưng kỳ thật những chuyện bọn họ làm anh anh cũng không quá tán thành, lúc ức hϊếp bạn học anh cũng chưa bao giờ ra tay, hiện tại nghĩ lại cảm thấy mình rất ngu ngốc.
Nghiêm Minh Khôn vỗ vỗ vai con trai, “Ba tin tưởng con, con phải cố gắng nỗ lực vào, đừng lại làm ba và mẹ con nhọc lòng.
Thôi đi về phòng học đi học nhanh đi, tối nay ba còn phải đi trong thành một chuyến, lão Lưu giới thiệu cho ba một người đại sư phong thủy, ba đi hỏi thăm thử xem.”
------------
Dịch: Thiên Hà