Huyền Học Đại Sư Nhàn Nhã Sinh Hoạt

Chương 36: Bán bánh bao

Cô không hy vọng rằng người nhà thương tâm vì cô, nghĩ ngợi chuẩn bị mở miệng, bà nội Uẩn đột nhiên nói: “Tiểu Ngọc Nhi, con đã suy nghĩ kỹ càng?”

“Ở lại quê nhà gây dựng sự nghiệp rất khó, không chỉ là khó, còn sẽ có lời ra tiếng vào.”

Một cái cao tài sinh đi học đại học bốn năm, từ bỏ công việc ở Đế Đô trở về làm ruộng, lời nói khó nghe khẳng định là có, càng sợ chính là thất bại.

Hiện tại nông nghiệp phí tổn rất cao, thu vào thấp, không có mấy người nguyện ý làm này đó.

Bà nội Uẩn là sợ Uẩn Ngọc bị nhục, này đó so với cô tìm việc làm ở bên ngoài còn muốn khó hơn.

Thấy bà nội Uẩn nhả ra, Uẩn Ngọc đi theo thở phào nhẹ nhõm, có chút làm nũng nói: “Bà nội yên tâm, bà cho con thời gian một năm, nếu không làm được thì con sẽ đi ra ngoài tìm công việc ngay được không?”

Bà nội Uẩn vẫn là phát sầu, “Đến lúc đó con đều đã tốt nghiệp hơn một năm, kiến thức chuyên nghiệp đều quên đến không sai biệt lắm, người khác làm sao còn có thể thuê con?”

Hiển nhiên là bà cảm thấy Tiểu Ngọc Nhi sẽ không ở nhà ngốc lâu lắm.

“Bà nội yên tâm đi, chờ sau này con sẽ dưỡng ngài, làm cho ngài cơm ngon rượu say.” Uẩn Ngọc ôm cánh tay bà nội Uẩn, bộ dáng kiều kiều mị mị.

Uẩn Ngọc cảm thấy bà nội Uẩn cùng hoàng tổ mẫu của cô giống nhau, luôn là vô điều kiện thỏa hiệp cùng với sủng ái cô.

Uẩn Thịnh xem bà nội không nói nữa, đứng dậy nói: “Bà nội, chị ba, con trở về phòng ngủ đây.”

Uẩn Ngọc phất phất tay, “Đi thôi đi thôi, giữa trưa ngày mai chị đi đưa cơm cho em.”

“Chị ba, không cần.” Uẩn Thịnh có chút bất an, “Đồ ăn ở trường học khá tốt.”

Bà nội Uẩn đi theo nói: “Sang năm con đều phải học 12, áp lực lớn, thức ăn phải tốt chút mới được, bắt đầu từ ngày mai việc nhà nông cũng đều là nhẹ nhàng, cứ để cho chị ba đưa cơm trưa cho con.”

Mọi chuyện cứ như vậy mà được quyết định, Uẩn Thịnh cũng không nói lời nào, xoay người trở về phòng ngủ.

Uẩn Ngọc cùng bà nội Uẩn xem TV một lát sai đó cũng đi ngủ.

Cô thấy xem TV cũng khá hay, đồ vật của thời đại mới này cô cũng dần chậm rãi tiếp thu.

Ngày hôm sau, Uẩn Thịnh ăn cơm sáng xong sau đó ngồi giao thông công cộng đi trường học.

Uẩn Ngọc giúp bà nội Uẩn lại đem lúa mạch cột trong bao ngày hôm qua ra ngoài sân phơi nắng, cũng thừa dịp mấy ngày này nắng to mà bạo phơi.

Bà nội Uẩn dùng cào tơi lúa mạch, làm lúa mạch có thể phơi đều đều, còn cùng Uẩn Ngọc nói chuyện, “Năm nay một cân lúa mạch một 3 đồng, nhiêu đây lúa mạch cũng có thể bán hơn 5000 đồng.”

“Bà nội, này đó lúa mạch mà cầm đi bán nhưng không có lời.” Uẩn Ngọc cũng không nghĩ lương thực mà cô tưới linh tuyền cứ như vậy mà bán giá thấp.

“Không bằng chúng ta đem lúa mạch giữ lại sau đó xay thành bột mì làm bánh bao, con cảm thấy bà nội làm bánh bao ăn ngon nhất, so với bên ngoài ăn ngon hơn nhiều.”

“Nếu là làm bánh bao thì tiền lời của nhiêu đây lúa mạch ít nhất cũng có thể gấp hai ba mươi lần, chúng ta lại đi trấn trên tìm một cái cửa hàng mặt tiền bán bánh bao đi.”

Bà nội Uẩn nghe ngơ ngẩn, “Bán bánh bao có thể được không?”

Uẩn Ngọc cổ vũ bà nội, “Bà nội, con cảm thấy làm như vậy dù sao cũng tốt hơn so với bán rẻ này đó lúa mạch, nếu không đợi sau khi lúa mạch thu được rồi thì chúng ta làm thử.”

“Bà nội cứ làm ít một chút, chúng ta lại dùng rương giữ nhiệt mang đến cửa trường học ở trên trấn trên thử thử.”

Ở trấn trên có rất nhiều nhà trẻ, tiểu học cùng cấp hai, mỗi ngày tan học là náo nhiệt cực kỳ, cũng có bán đồ ăn vặt rất nhiều.

“Được, chúng ta đây cứ thử xem xem.” Bà nội Uẩn cũng tâm động, trồng trọt như vậy kiếm không được bao nhiêu tiền, phải học được biến báo, làm một ít sinh ý cũng khá tốt.

Buổi trưa, bà nội Uẩn trở về nấu cơm, gϊếŧ một con gà, rửa sạch sau đó băm thành từng khối, bạo xào sau đó lại bỏ thêm nấm hương, khoai tây rồi hầm đến khi mềm.



Thịt gà thơm mềm, mùi hương đều truyền ra nửa con phố.

Mấy ngày nay gà mái trong nhà đẻ trứng cũng rất cần mẫn, bà nội Uẩn lại làm một cái da hổ trứng gà.

Nguyên bản đậu que ngoài vườn còn phải đợi đến nửa tháng nữa mới có thể lục tục hái ăn, nhưng mà bây giờ hái cũng có thể ăn, vậy thì xào thêm một cái đậu que non.

Chờ mọi người trong nhà đều ăn qua, Uẩn Ngọc mới dùng rương giữ nhiệt đựng đồ ăn để đi đưa cơm trưa cho Uẩn Thịnh, còn có một hộp cơm khác, bên trong là đồ ăn cho bữa tối của anh.

Uẩn Ngọc còn mang theo một bình nước giếng lớn cho Uẩn Thịnh.

Khi đến Nhất Trung thì cô thấy Uẩn Thịnh đã đứng chờ ở cổng trường, giữa trưa có không ít phụ huynh đưa cơm cho bọn nhỏ, cổng trường cũng được mở ra, rất nhiều học sinh đều ngồi xổm ở cửa ăn cơm.

Uẩn Thịnh đứng ở trước cửa sắt ở cổng trường, cúi đầu nhìn mặt đất.

Uẩn Ngọc kêu anh một tiếng anh mới ngẩng đầu lên, thấy là chị ba đang chậm rãi đi tới, Uẩn Ngọc thấy trên mặt anh không có thêm vết thương mới mới hơi yên tâm chút.

Cô đem cà mèn cùng hộp cơm đều đưa cho Uẩn Thịnh, “Cà mèn là đồ ăn giữa trưa, hộp cơm là đồ ăn buổi tối, còn có nước, là nước giếng ở trong nhà, uống ngọt.”

Uẩn Thịnh thấy chị ba còn cầm theo nước cho anh, nhịn không được cười một cái.

------------------

Dịch: Thiên Hà