Uẩn Mậu Trung sợ làm sợ bà cụ, cười kéo ra đề tài, “Mẹ, con làm mì trộn mỡ hành, hành này cũng thật hương nha, trứng gà cũng rất non, đợi mấy ngày nữa con lại quay về hái rau.”
Bà nội Uẩn đang một lòng bất ổn cũng nhịn không được cười, “Trùng hợp, sáng nay ở nhà cùng ăn mì trộn mỡ hành.”
Mẹ con hai người nói chuyện một lúc sau đó mới ngắt máy, lúa này Uẩn Mỹ Cảnh mới xoa mắt từ trong phòng ra tới.
Cô có đôi mắt hai mí ngập nước, làn da cũng trắng, nhìn bộ dáng ngoan ngoan ngoãn ngoãn, sau khi đánh răng xong thì ra tới.
Nhìn đến trên bàn lại là mì trộn mỡ hành, cô nổi giận đùng đùng nói, “Ba, không phải ngày hôm qua con đã nói là ăn xíu mại sao? Sao làm làm thành mì, con không ăn!”
Uẩn Mậu Trung khuyên cô, “Mỹ Cảnh nếm thử, mì này ăn rất ngon.”
“Con không ăn!” Mỹ Cảnh quay đầu kiên trì.
Uẩn Mậu Trung cũng mặc kệ cô, quay người đi phòng sách soạn bài.
Uẩn Mỹ Cảnh nổi giận đùng đùng bưng mì lên muốn đi đổ hết, trên đường đi phòng bếp lại nghe mùi rất thơm, cô do dự một chút, dùng đũa gắp lên vài sợi nếm thử, im lặng không lên tiếng bửng trở lại bàn cơm ăn mì.
Ngày thương cô rất kén ăn, thường xuyên để thừa cơm lại, nhưng đĩa mì này lại bị cô ăn sạch sẽ, cuối cùng còn ợ no lên một cái.
………………
Uẩn Ngọc biết bác hai không có việc gì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng ăn mì trộn mỡ hành, Uẩn Thịnh ăn uống mở rộng ra, ăn hai tô lớn.
Hôm nay còn muốn đánh mạch, sáng sớm Ngô Lê cũng đã tới đây hỗ trợ, không sai biệt lắm hết một ngày dùng máy kéo chuyển mạch.
Sau đó kéo cán lúa mạch đôi ở ven đường, còn phải nhưng lúc trời chưa tối mà cột lúa mạch vào trong túi.
Bà nội Uẩn phát hiện năm nay lúa mạch tựa hồ to hơn so với năm trước một chút, sản lượng hình như cũng cao hơn một chút.
Năm trước bốn mẫu ruộng tổng cộng khoảng ba ngàn năm cân, đựng 36 túi, năm nay lại đựng được 43 túi, so với năm trước nhiều hơn đến tám trăm cân, gần bằng sản lượng của một mẫu a.
Bà nội Uẩn nhịn không được nói: “Năm nay thu hoạch không tồi a, bốn mẫu đất lại thu hoạch so với năm rồi nhiều mấy trăm cân lúa mạch.”
Uẩn Ngọc nhịn không được tưởng, nếu là bắt đầu từ lúc ươm giống mà sử dụng linh tuyền thì đâu chỉ là nhiều 800 cân.
Bận mãi cho đến 8, 9 giờ mới về nhà ăn cơm, lúc Ngô Lê trở về thì mang theo một sọt rau, còn khen đồ ăn của Uẩn gia ăn ngon.
Chờ anh về nhà, mọi người ở Uẩn gia mới tắm rửa nghỉ ngơi, ngày mai Uẩn Thịnh lại đi học, bà nội Uẩn kêu anh đi ngủ sớm một chút.
Uẩn Thịnh phơi nắng hai ngày, nhìn mắt thường có thể thấy đen hơn không ít, cả nhà đại khái cũng chỉ có Uẩn Ngọc là ở dưới nắng bạo phơi mà không đen.
Bận việc một ngày, chỉ cần tắm rửa ra tới vậy thì gương mặt với cánh tay vẫn còn trắng trẻo.
Uẩn Thịnh cảm thấy hình như chị ba của anh trở nên đẹp hơn, làn da so với năm trước trở nên trắng nõn, khuôn mặt có chút thịt, đôi môi hồng nhuận, trước kia thì lại trắng bệch.
Uẩn Thịnh trả lời, anh tính toán trở về phòng ngủ, Uẩn Ngọc ngồi trên sô pha ở phòng khách xem TV, xem phim cẩu huyết mẹ chồng nàng dâu.
Cô xem đến say mê, khi nghe được Uẩn Thịnh phải về phòng ngủ thì kêu anh lại, quay đầu lại nhìn về phía bà nội Uẩn.
Nói, “Bà nội, hiện tại Tiểu Thịnh cũng cấp 3 rồi, mỗi ngày học tập cũng rất phí não, thức ăn ở trường học lại không tốt, con nghĩ không bằng giữa trưa mỗi ngày con đi đưa cơm cho tiểu Thịnh, cũng nhân tiện đưa luôn bữa tối, chỉ cần hâm lại là có thể ăn.”
Uẩn Thịnh là từ trong bụng mẹ mang ra tới tật xấu, phải dùng nước suối điều dưỡng tinh tế, thân cao cùng thể trạng đều không phải vấn đề.
Thời kỳ sinh trưởng của nam tính được tính đến năm 25 tuổi, chỉ cần mấy năm thời gian này là cũng đủ rồi.
Rất nhiều người bởi vì thân thể có khuyết tật dẫn đến tự ti, do đó lại dẫn đến thêm tính cách bị khuyết tật.
Thành tích của Uẩn Thịnh ở trong trường học rất tốt, nhân nhân duyên lại không được, xét đến cùng cũng là do anh tự ti, không muốn lui tới với người khác.
Mà nói tóm lại bạo lực học đường đa số đều sẽ phát sinh trên người của những học sinh có tính cách như vậy.
Bà nội Uẩn có chút tâm động, tật xấu của cháu trai bà rất rõ ràng, vốn dĩ đã phát dục không tốt, vậy mà thức ăn trong trường học cũng không được.
Nếu như có thể bồi bổ tốt, có lẽ còn có thể cao lớn thêm.
“Tiểu Ngọc Nhi, vậy con không đi Đế Đô tìm việc làm sao?” Bà nội Uẩn đột nhiên hỏi.
“Bà nội.” Uẩn Ngọc không nghĩ lại trốn tránh vấn đề này, cô đem âm thanh TV tắt đi, ngồi đoan đoan chính chính nói: “Bà nội, con nghĩ kỹ rồi, tạm thời con không muốn trở lại Đế Đô tìm công việc.”
“Con muốn ở lại trong nhà thử xem, con cũng đã có quy hoạch, con tưởng đi từng bước một đi tới.”
Lời này vừa ra, trong phòng yên tĩnh xuống dưới, Uẩn Thịnh nhìn Uẩn Ngọc liếc mắt một cái, động môi dưới, rốt cuộc không nói chuyện.
Bà nội Uẩn cũng không hé răng, biểu tình tựa hồ có chút khổ sở, Uẩn Ngọc nhìn thấy đều đau lòng.
Cô đều muốn thỏa hiệp, đi Đế Đô cũng không có việc gì, cô chỉ cần dựa vào một thân bản lĩnh huyền học này là có thể hỗn cái ấm no vẫn là không có vấn đề.
-------------------
Dịch: Thiên Hà