Ở trong trường cũng không có duyên bạn bè, cũng không ai thích người có tính cách như anh, bạo lực trong trường học tính cái gì, học sinh ức hϊếp anh đều là điều kiện gia đình tốt.
Trừ khi anh chuyển trường, bằng không cho dù bà nội đến trường học cũng không có tác dụng gì, có lẽ khi đó bọn họ sẽ bị ghi tội xử phạt, nhưng sau đó bọn họ cũng sẽ trả thù điên cuồng hơn mà thôi.
Gương mặt tràn đầy nếp nhăn của bà nội Uẩn đều là bất đắc dĩ cùng đau lòng.
Sau khi Uẩn Ngọc đưa cơm sáng cho mẹ Uẩn thì cũng lại đây ngồi ăn, cô cũng không hỏi nhiều cái gì, y theo tính tình của em trai mình, cô biết cho dù cô có hỏi thì nó cũng sẽ không chịu nói, còn không bằng tìm cách khác.
“Bà nội, ăn cơm đi.” Uẩn Ngọc nói.
Bánh hành thái này ăn rất ngon, miệng đầy mùi hương, Uẩn Thịnh ăn một ngụm thì sửng sốt, hương vị rất ngon, so với trước đây bà nội làm càng thêm ngon, đây là mỹ vị mà không có cách nào hình dung được.
Anh cũng ăn hết cả một đĩa bánh hành thái, sau đó lại uống thêm một chén cháo.
Ăn xong trở về phòng đọc sách, sang năm phải thi đại học rồi, anh muốn nỗ lực thi đậu trường Đế Đô, sau này có thể ở cùng một thành phố với chị ba rồi.
Uẩn Ngọc đang ở trong phòng bếp thương lượng chuyện cắt lúa mạch với bà nội Uẩn, bà nội Uẩn luyến tiếc mấy trăm đồng tiền kia, vẫn là muốn tự mình đi cắt.
Uẩn Ngọc nơi nào lại bỏ được để cho bà làm loại việc cực khổ này, kiên trì tìm người thuê máy móc thu hoạch, bà nội Uẩn thỏa hiệp.
Hai người nói cho Phùng Tú Trinh biết một tiếng, sau đó ra cửa tìm người thuê máy móc cắt lúa, lúc này cũng đã có không ít nhà đã cắt lúa mạch xong rồi, đang vội vàng đánh lúa mạch.
Nhà Lư Lai Hỉ ở đầu thôn chính là làm cái này, mỗi năm dùng máy móc cắt lúa mạch cho nhà người khác, một mẫu đất thu 60 đồng tiền.
Lư Lai Hỉ ước chừng khoảng 40 tuổi, trong nhà có hai đứa con gái, một đứa học cấp ba, một đứa học cấp hai
Mỗi năm đều là dựa vào máy móc, đi cắt lúa mạch cho người ta kiếm tiền, còn những ngày khác đều là làm việc lặt vặt ở trấn trên.
Lúc hai người tìm đến, vừa vặn Lư Lai Hỉ đang rảnh, lập tức đi vào ruộng lúa mạch cắt lúa, bốn mẫu lúa mạch đều thu hoạch không đến hai tiếng đồng hồ.
Vừa phương tiện vừa mau lẹ, làm cho trong lòng Uẩn Ngọc vô cùng cảm thán trí tuệ của con người thật là khó lường.
Máy móc chỉ phụ trách thu hoạch, lúa mạch sau khi được cắt xong còn phải vận chuyển về sân đánh mạch để đánh lúa.
Chuyện này cũng bắt đầu hơi khó khăn lên, bà nội Uẩn nhìn mặt trời treo trên cao, cùng Uẩn Ngọc nói, “Tiểu Ngọc Nhi, bà nội hơi khát nước, con về nhà cầm chút nước lại đây đi, bà nội trước đem lúa mạch bó lại.”
Lúa mạch sau khi thu hoạch đều là phải tán ra, sau đó bó lại tốt, như vậy mới dễ dàng vận chuyển về nhà.
Uẩn Ngọc về nhà lấy nước lại ở giao lộ gặp phải Ngô Lê, Ngô Lê phất tay với cô, đi lại đây, gần trước mặt thì nói: “Uẩn Ngọc, lúa mạch nhà cậu còn chưa thu hoạch xong phải không?”
“Buổi sáng mình thấy cậu với bà nội Uẩn đi Lư gia ở đầu thôn? Có phải hay không đều cắt lúa mạch xong rồi? Để mình về nhà lái xe máy kéo đến giúp nhà cậu chuyển lúa mạch trở về đi.”
Uẩn Ngọc tự nhiên đồng ý, nhưng mà, “ Chú Ngô có thể đồng ý cậu lái máy kéo tới giúp nhà mình chuyển lúa mạch nha?”
Ngô Lê cười to, lộ ra một hàm răng trắng, “Ba mình đồng ý.”
Anh biết tình huống nhà Uẩn Ngọc, lại chơi từ nhỏ đến lớn với Uẩn Ngọc nên tình cảm rất sâu.
Nhà anh đều đã thu hoạch lúa mạch xong từ hai ngày trước, bây giờ chỉ đợi bạo phơi (phơi dưới nắng to) một tuần nữa là được.
Buổi sáng nhìn thấy Uẩn Ngọc cùng bà nội Uẩn đi đầu thôn thì biết ngay Uẩn gia muốn cắt lúa, nhà cô ngay cũng không có một người đàn ông trụ cột trong nhà, mà trong mắt anh Uẩn Thịnh lại chỉ là một đứa con nít.
Cho nên mới có ý nghĩ giúp nhà cô vận chuyển lúa mạch trở về, cũng nói chuyện này với mẹ, mà mẹ anh thì tự nhiên là đồng ý, sau đó anh lại cùng ba nói một tiếng.
Ba anh ngây người một lát, thế nhưng lại cũng phất tay đồng ý.
Uẩn Ngọc sau khi nghe nói Ngô Đại Sơn cũng đồng ý thì cùng Ngô Lê nói lời cảm ơn, cũng kêu anh lái xe xuống ruộng chờ trước.
Cô về nhà xách nước, về đến nhà thì thấy một chiếc xe hơi nhỏ màu trắng đậu ở trước cửa, đi vào trong sân thì thấy Uẩn thinh đang nói chuyện với một người ở trước cửa phòng bếp.
Vóc dáng người nọ không lùn, dáng người vừa phải, lưng cũng còn tính thẳng, nhưng hai bên tóc mai lại đã trộn lẫn vài sợi tóc bạc, Uẩn Ngọc thấy vậy bước lên kêu một tiếng bác hai.
Người này là bác hai của cô, Uẩn Mậu Trung, sống ở thành phố Xương Thủy, là giảng viên đại học, làm người phái tri thức đều có chút thanh cao.
Trừ bỏ bác hai Uẩn Mậu Trung, Uẩn Ngọc còn có một người bác ba cùng với cô út, bác ba Uẩn Mậu Giang lúc trước tốt nghiệp sau thì đi tham gia quân ngũ.
Khi đó làm việc đều là phân phối nên bị phân phối đến đội hình cảnh ở Cục Công An trong một thành khác, ngày thường rất bận rộn còn không quá an toàn, mỗi năm chỉ có ăn tết mới có thể trở về hai ngày.
Còn cô út Uẩn Nhàn Tuệ thì ở tại thành phố Xương Thủy, ngày thường đi lại với nhà bác hai tương đối nhiều.
Con gái đã kết hôn tổng cũng không thể thường xuyên về nhà mẹ để đi, bởi vậy cũng chỉ có ăn tết mới trở về.
-----------------
Dịch: Thiên Hà