Nếu là chỉ có cô cùng với bà nội cắt không thì cũng không biết cắt đến bao giờ mới xong, mà cô cũng sợ làm như vậy bà nội sẽ bị mệt.
Trời vừa mới sáng, bà nội Uẩn đã bận việc ở trong phòng bếp, đợi lát nữa Uẩn Thịnh sẽ trở về nhà, bà nội Uẩn tính toán làm mấy món ăn ngon một chút.
Hành lá trong vườn rau mọc rất khả quan, Uẩn Thịnh lại thích ăn bánh hành thái.
Bà nội Uẩn nhào bột, rửa sạch hành lá sau đó cắt nhuyễn, cán dẹp cục bột, rải dầu muối cùng với bột ngũ vị hương, cuối cùng lại rải lên một tầng hành lá thật dày.
Cuốn bột lại sau đó lại cán ra thật mỏng, kế tiếp là tráng dầu sau đó áp chảo, không bao lâu sau khắp sân đều có thể nghe được mùi hương nồng đậm của hành lá, mùi hương truyền đi thật xa.Uẩn Ngọc cũng không nhàn rỗi, cô múc nước giếng đổ đầy vào lu nước ở phòng bếp, khi múc nước cô chú ý đến mấy chậu hoa hồng mà bà nội Uẩn nhặt về để ngay góc tường.
Không nghĩ tới chúng vẫn còn sống, trải qua mấy ngày nay được tưới bằng nước giếng, đều nở đến kiều diễm lại ướŧ áŧ.
Đây hẳn là chủng loại hoa hồng không thường thấy, cánh hoa đều xếp tầng tầng, đóa hoa rất lớn, một loại màu hồng nhạt, một loại màu đỏ rực.
Hiện nay lại có dấu hiệu muốn bò tường, đọt non mới mọc ra cũng đã leo lên vách tường.
Uẩn Ngọc đều rót đầy lu nước, bà nội Uẩn vẫn còn đang nấu cháo cùng với bánh hành thái, Uẩn Thịnh lại là thanh niên đang lớn, choai choai tiểu tử, đúng là lúc rất có thể ăn, lượng cơm ăn không hề nhỏ.
Uẩn Ngọc làm xong việc nhà, ra cửa chạy bộ rèn luyện, nguyên chủ rất ít rèn luyện, thân mình rất yếu, cô cũng phải tuần tự tiệm tiến.
Cô chạy vòng quanh thôn một vòng, khi trở về thì nhìn thấy một thân ảnh gầy gầy đang đi về phía bên này, cô nhận ra đây là em trai Uẩn Thịnh, nhìn thấy nó một thằng con trai lại thân thể gầy yếu như vậy, trong lòng cô cũng rất khó chịu.
Uẩn Ngọc hốc mắt hơi hồng, sợ Uẩn Thịnh thấy, nên đi về nhà trước chờ hắn, cô cũng không đi vào trong phòng, mà là đứng ở trước cửa chờ.
Không vài phút, Uẩn Thịnh cõng ba lô đi tới, cúi đầu, đi tới cửa mới phát hiện trước mắt có người chờ anh, ngẩng đầu nhìn thấy là chị ba, lại chậm rãi cúi đầu.
Uẩn Ngọc nguyên bản xán lạn tươi cười cũng dần dần biến mất, cô nhìn dấu vết xanh tím trên mặt Uẩn Thịnh, hỏi: “Trên mặt của em sao lại thế này?”
Uẩn Thịnh là sinh non nhi, thân thể không tốt, bà nội Uẩn cùng mẹ Uẩn đều rất đau lòng hắn, hai người chị gái cũng đối với anh vô cùng thương yêu.
Diện mạo của anh có ba bốn phần tương tự với Uẩn Ngọc, một đôi mắt đào hoa, mũi cao thẳng, làn da rất trắng, bởi vì quá gầy, gương mặt góc cạnh rất rõ ràng.
Anh lớn lên rất tuấn tú, chỉ là chiều cao hơi lùn, cứ hay bị người khác ghét bỏ, có lẽ cũng có khi bị người khác ức hϊếp.
“Chị ba….” Anh giương giương môi, keo keo quai vai ba lô, “Là em, em tự mình bị té.”
Uẩn Ngọc có chút tức giận “Té ngã? Em nói cho chị em làm cách nào mà có thể té ngã đến nỗi gương mặt bị như vậy?”
Này rõ ràng là bị người đánh, trên mặt xanh tím đều thành từng mảng, khóe miệng nghiêm trọng nhất, bầm tím nguyên một mảnh to.
Uẩn Thịnh không nói gì, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
Uẩn Ngọc biết em trai có chút nội hướng, trong lòng lại tức lại cấp, vết thương trên mặt em trai rõ ràng là bị người đánh, nó ở trong trường học căn bản là không bước ra khỏi cổng trường được.
Như vậy thì chỉ có thể là xảy ra chuyện ở trong trường, này hẳn là bị bạn học ức hϊếp, ngay cả lúc này rồi còn không chịu nói thật cho cô biết!
“Tiểu Thịnh đã trở lại nha? Mau vào phòng ăn cơm.” Bà nội Uẩn đang ở trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh nên đi ra, ra tới thì thấy cháu trai cháu gái đứng ở cửa, nên kêu bọn họ vào nhà ăn cơm.
“Đi vào trước ăn cơm đi.” Uẩn Ngọc xoay người đi vào, Uẩn Thịnh chậm rì rì đuổi kịp.
Uẩn Thịnh về phòng trước, cởi balo ra đặt ở trên ghế, đi đến tủ quần áo, nhìn vết thương trên mặt trong gương, ánh mắt ảm đạm, sau một lúc lâu, anh mới thay đồng phục học sinh ở trên người, đi đến phòng bếp phụ giúp.
Trên bàn bày hai đĩa bánh trứng, một đĩa hột vịt muối cùng với mấy chén cháo, nguyên bản anh tính toán bưng đồ ăn qua cho mẹ Uẩn nhưng lại nhớ tới vết thương trên mặt nên dừng bước.
Uẩn Ngọc liếc anh một cái, bưng một chén cháo, lại gắp nửa cái hột vịt muối cùng với mấy cái bánh hành thái bưng qua cho Phùng Tú Trinh.
“Tiểu Thịnh, mau ăn.” Bà nội Uẩn kêu cháu trai ăn cơm, quay đầu lại thì phát hiện vết thương trên mặt anh, lo lắng nói: “Tiểu Thịnh, vết thương trên mặt con là sao lại thế này?”
Uẩn Thịnh rầu rĩ nói; “Không có việc gì, chính mình té ngã, bà nội bà đừng lo lắng, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Bà nội Uẩn cả giận nói: “Vết thương trên mặt con là có thể tự mình té ngã thành như vậy sao?”
Đại khái là nghĩ đến cái gì, sắc mặt bà nội Uẩn khó coi lên, thật cẩn thận hỏi: “Tiểu Thịnh, là có người ở trong trường học ức hϊếp con sao?”
“Nếu là có người ức hϊếp con, con nói cho bà nội, bà nội theo con đi trường học một chuyến, không thể cứ để bạn học ức hϊếp như vậy được.”
“Bà nội, con không có việc gì, mọi người đunghừ nhọc lòng.” Âm thanh của Uẩn Thịnh có chút thấp, trong miệng cay đắng.
Anh biết rõ điều kiện ở trong nhà, cũng rõ ràng hoàn cảnh của chính mình, tính cách của anh dịu ngoan lại nội hướng, cũng chỉ biết học tập.
-----------------
Dịch: Thiên Hà