Huyền Học Đại Sư Nhàn Nhã Sinh Hoạt

Chương 29: Năng lực

Vậy nên hôm nay ông muốn ra chợ mua một chút về ăn, lại không nhìn thấy người, ở vị trí ngày hôm qua nhìn thấy bà cố nội lại là một cô gái trẻ xinh đẹp.

Ông tìm hoài không thấy người, cảm giác rất gấp, nên nhịn không được hỏi Uẩn Ngọc, “Cô gái à, bà cố nội ngày hôm qua ngồi ở chỗ này đâu?”

Uẩn Ngọc nhìn ông nói, “Đó là bà nội của tôi, hôm nay là tôi ra chợ bán rau.”

Đổng Kiến Hải nhìn rau trong sọt đồ ăn, “Này đó cùng rau của ngày đều là giống nhau sao?”

Uẩn Ngọc gật gật đầu, Đổng Kiến Hải không chút nghĩ ngợi, từ trong bóp da móc ra 500 đồng tiền đưa cho Uẩn Ngọc, “Tiểu cô nương, này đó đồ ăn tôi mua hết, mấy cái này đều là nhà cô trồng sao?”

“Sau này còn ra chợ bán rau này không?”

“Chú, này đó rau đều là nhà tôi tự trong ở trong vườn rau trong nhà, chỉ để ăn, đều là rau xanh không ô nhiễm.”

“Bởi vì gần đây lớn lên nhanh nên mới đem ra chợ bán một ít, sau này cũng không có bán rau.”

Đổng Kiến Hải có chút tiếc nuối, “Vậy cô gái nhỏ à, cô xem thử như thế này, cô có thể đem địa chỉ nhà cô cho tôi không?”

“Sau này tôi lại đến nhà cô mua đồ ăn, mẹ tôi đã lớn tuổi rồi, cũng không còn bao nhiêu ngày có thể sống, tôi chỉ là muốn cho bà ở đoạn nhân sinh cuối có thể được ăn ngon chút thôi.”

“Bà rất thích rau của nhà các cô, sau này tôi tự mình đến cửa mua được không?”

Uẩn Ngọc vô cùng sảng khoái cho địa chỉ nhà, Đổng Kiến Hải nói lời cảm tạ, nhấc nguyên một sọt đồ ăn xách đi để trên xe.

Vị thím còn ngồi lựa thấy vậy nóng nảy, “Rau của tôi đâu? Tôi còn chưa có chọn xong đâu.” Dạo này bán đồ ăn còn thuê người tới đóng giả sao?

Uẩn Ngọc cười tủm tỉm, “Thím, rau của con đều bán xong rồi, con về nhà trước đây, tạm biệt.” Cô nhét 500 đồng tiền vào trong túi, ôm tấm ván gỗ ‘Đoán mệnh’ của cô đi nơi khác.

Chờ Uẩn Ngọc rời đi, thỉnh thoảng còn có mấy người hôm qua đã mua rau của bà nội Uẩn tìm tới, phát hiện nơi đó không có người, xoay đầu thất vọng rời đi.

Uẩn Ngọc lại tiếp tục chạy tới trung tâm thương mại, nơi có nhiều người dọn sạp đoán mệnh, nhưng mà hôm nay lại không có gặp được người khách nào nên buổi chiều cô đã đi trở về nhà.

Bà nội Uẩn không có ở nhà, ở trong phòng bếp vẫn còn chừa đồ ăn, cô thấy vậy, ăn no sau đó mới đi vào phòng của mẹ Uẩn, thấy bà đang nghỉ ngơi thì trở về phòng.

Ngày hôm sau, Uẩn Ngọc không đi chợ bán rau, Đổng Kiến Hải tự mình tìm tới cửa tới mua rau, ngày hôm qua sau khi ông chừa đủ phần cho nhà mình ăn thì cầm phần còn lại cho nhà chị cùng với em trai.

Uẩn Ngọc để cho Đổng Kiến Hải tự mình đa ra vườn rau hái, ông còn mang sọt đồ ăn hôm qua đến, hái đầy sau thì đi rồi.

Cũng trả 500 đồng tiền giống hôm qua, với số tiền này thì có thể thấy được giá tiền của rau này gấp bao nhiêu lần so với bình thường.

Uẩn Ngọc cầm 500 đồng hôm qua gọp với hôm nay đều đưa cho bà nội Uẩn nhưng bà nội không chịu nhận lấy, kêu cô tự cất giữ lại.

Tới thứ sáu, sau khi ăn xong cơm chiều, bà nội rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Tiểu Ngọc Nhi, chân của Tú Trinh con không cần lo lắng, đến lúc đó tháo thạch cao ra sau đó lại nghỉ ngơi hai tháng nữa là được rồi.”

“Ở trong nhà cũng có bà nội lo, hiện tại lại không có việc gì, chừng nào thì con quay trở lại Đế Đô tìm việc làm?”

“Hiện tại lại là tháng tốt nghiệp, việc làm vẫn là sớm một chút tìm được sẽ tương đối tốt hơn.”

Uẩn Ngọc vô cùng đáng thương nói: “Bà nội, con muốn ở trong nhà nhiều làm bạn ngài cùng với mẹ, hơn nữa ngày mai Tiểu Thịnh cũng sẽ về nhà, con muốn gặp Tiểu Thịnh, đã vài tháng rồi con chưa thấy nó.”

Uẩn Ngọc là học sinh lớp 11 ở trấn trên, mà trường học này lại quản lý rất nghiêm khắc, học sinh yêu cầu phải ở trọ ở trường, sáng thứ bảy được nghỉ, buổi sáng đầu tiên trong tuần quay trở lại trường.

Buổi sáng ngày mai Tiểu Thịnh sẽ trở lại, bà nội Uẩn thở dài, không nói chuyện.

Uẩn Ngọc cũng có chút thương tâm, cô cũng muốn nói đúng sự thật cho người nhà biết, cô không muốn quay trở lại Đế Đô phồn hoa đó.

Cô muốn ở lại quê nhà, cô có năng lực nuôi sống chính mình, có năng lực nuôi sống người nhà, cô tưởng thử một lần.

Nhưng bây giờ còn chưa được, ít nhất phải chờ đến khi cô đã kiếm được một ít tiền, làm người nhà nhìn đến nỗ lực của cô.

Hôm nay Uẩn Ngọc không ra cửa, bà nội Uẩn đi nhìn xem lúa mạch, bây giờ đã có người bắt đầu thu hoạch lúa mạch.

Bà nội Uẩn đã hơi sốt ruột, nhưng lại không muốn để cho cháu gái biết.

Tới rồi thứ bảy, Uẩn Ngọc dậy sớm, đi vườn rau nhìn xem một cái, rau bên trong mọc quả nhiên rất tốt.

Rau quả mới mọc ra tới trái lớn rất nhiều, rau hẹ mới cắt ăn mấy ngày hôm trước cũng lại có thể ăn, quả thực là quả lớn chồng chất.

Hai ngày trước Uẩn Ngọc cũng đã nhìn thấy có người thu hoạch lúa mạch, cô nhớ tới ruộng lúa nhà mình, tính toán đợi sau khi Uẩn Thịnh trở về cô sẽ ra ngoài tìm người giúp đỡ thu hoạch.

Hôm qua cô cũng đã hỏi thăm qua, thuê người thu hoạch một mẫu lúa mạch cần phải hai trăm đồng, thuê máy móc sẽ rẻ hơn chút, chỉ cần sáu bảy mươi đồng.

Chỉ cần sau khi thu hoạch chính mình lại bó lại chỉnh tề rồi tìm xe vận tải chở về, như vậy là có thể bớt việc không ít.

------------------

Dịch: Thiên Hà