Mẹ Lưu nhìn thời gian, “Thời gian không còn sớm, ông đi ngủ trước đi, tôi phải chờ xem, nhìn xem Tiểu An có khóc nháo nữa hay không.”
Sau khi ba Lưu ngủ, mẹ lưu cũng không kiên trì được bao lâu mà mơ màng đi vào giấc ngủ, một đêm ngủ ngon.
Mãi cho đến sáu giờ sáng ngày hôm sau, nghe thấy tiếng rầm rì của con mới tỉnh dậy, cô nhìn bầu trời hơi tỏa sáng ngoài cửa sổ, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, cô bé kia thật là một cao nhân?
Sáng ngày hôm sau, khi bà nội Uẩn tưới nước cho vườn rau thì phát hiện đồ ăn ở ngoài vườn rau vẫn còn sinh trưởng rất tốt, như vậy là ăn không hết, chỉ có thể tiếp tục cầm đi bán.
Uẩn Ngọc dậy sớm giúp bà nội Uẩn hái rau, sau đó rửa sạch sẽ để vào sọt tre lớn.
Ăn qua cơm sáng, bà nội Uẩn muốn đi nhìn xem đồng ruộng trước, Uẩn Ngọc thấy vậy, chủ động đưa ra giúp đỡ đi chợ rau ở trấn trên bán đồ ăn, bà nội Uẩn chần chờ nói: “Tiểu Ngọc Nhi, con có thể làm được không?”
Uẩn Ngọc vỗ vỗ ngực bảo đảm, “Bà nội yên tâm đi, chỉ là bán rau thôi mà, rất dễ dàng, con sẽ làm, chờ lát nữa bán xong rồi con sẽ trở về.”
Trong nhà đồng ruộng đều dùng nước pha linh tuyền tưới qua một lần, vậy là đủ rồi, không cần cô cả ngày qua đi.
Nếu mỗi ngày tưới, như vậy nó sẽ giống vườn rau như vậy, sẽ sinh trưởng rất tốt.
Bà nội Uẩn nói giá cả mấy loại rau cho Uẩn Ngọc, dặn dò cô đi đường cẩn thận một chút, đi chợ rau cũng không cần gây xung đột với người khác, bán xong rồi thì sớm một chút trở về.
Uẩn Ngọc gật gật đầu làm bà nội Uẩn yên tâm, cô xách sọt tre đi ngồi giao thông công cộng, tới rồi chợ rau thì một đường xách đi đến cửa, buông sọt tre thì phát hiện trong lòng bàn tay đã đỏ rực.
Lòng bàn tay bị thít chặt ra từng đường đỏ đậm, cô được linh tuyền dưỡng hơn nửa tháng, làn da đã trở nên trắng nõn rất nhiều, cũng kiều nộn không ít.
Cô để sọt rau trên mặt đất, cũng không để ý ánh mắt khác thường của người khác, từ trong sọt rau lấy ra một tấm gỗ, phía bên trên viết hai chữ ‘Đoán mệnh’.
Bên cạnh có người cười nhạo, cô cũng đều cười tủm tỉm ứng đối, nhưng thật ra làm cho những người này ngượng ngùng lên.
Cô hành động quái dị như vậy, có người nhìn thấy cũng chỉ là lắc đầu qua đi, không chịu mua đồ ăn trước mặt cô.
Uẩn Ngọc không nóng nảy, chậm rãi bán rau.
Qua nửa giờ, rau trước mặt cô đã bán đi một ít, giá rau cô bán cũng giống với chợ rau bên trong, vậy mà còn có một vị thím mặc cả, “Cô gái à, cô chỉ là bày quán bán bên ngoài thôi, sao lại bán mắc giống như bày hàng ở bên trong vậy.”
“Người ta còn tính phí quầy hàng, cô cái gì cũng không cần trả, vẫn là rau ở trong nhà, bán rẻ cho tôi một ít bái.”
Uẩn Ngọc rất có nhàn tâm cùng thím này giảng đạo lý, “Thím, lời này nhưng không đúng, rau của nhà con nhưng đều là thuần thiên nhiên vô ô nhiễm không phun thuốc trừ sâu.”
“Hương vị không biết tốt hơn rau dưa trồng ở trong lều lớn bao nhiêu lần đâu, nếu bỏ lỡ lần này, lần sau đã có thể không có, hơn nữa đây là vì nhà con ăn không hết nên mới đem ra bán, qua một đoạn thời gian là hết.”
Đợi đến khi thu hoạch lúa mạch xong, cô tính toán làm bà nội Uẩn cùng với mẹ Uẩn đi trấn trên mở một cửa hàng nhỏ, bán một ít thức ăn bán, chỉ cần đồ ăn làm từ nguyên liệu nuôi từ linh tuyền thì không lo không có khách.
Hiện tại cuộc sống của mọi người đều rất tốt, gặp đồ ăn ngon đều là bỏ được tiêu tiền.
Đây là một cách rất không tồi, trong nhà nghèo, tổng phải đi tới trước một bước đi. Uẩn Ngọc nghĩ đến đây còn thở dài một hơi thầm lặng.
“Cô gái nhỏ này còn nói giống như thật vậy, bây giờ đồ ăn rau này kia ai mà không phun thuốc, không phun sâu đều là đυ.c lỗ đầy lá.”
Thím này còn ngồi chọn lựa, này rau còn rất tươi mới nha, bà cũng chỉ là trả giá một chút, thói quen.
Uẩn Ngọc để cho bà lựa, nhưng mà trả giá là không đồng ý, rau của nhà cô mà bán cái giá này thì quả thực là bầu trời rớt bánh có nhân, phí phạm của trời.
Đang nói, một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, khuôn mặt hàm hậu đi vào chợ, ông cũng không tiến vào, mà chỉ là đứng ở cửa nhìn xung quanh, như là đang tìm người.
Ông kêu Đổng Kiến Hải, trong nhà là làm gạch men sứ sinh ý, lúc trước ông so với người khác quyết đoán, xem như là nhóm người đầu tiên ở trấn trên làm ngành nghề này, kiếm lời không ít tiền.
Chẳng sợ sau này lại lục tục có không ít người làm, sinh ý nhà ông cũng không có chịu ảnh hưởng quá lớn.
Ông là một người hiếu thảo, mẹ già ở trong nhà hồi trẻ vất vả nuôi lớn mấy anh em bọn họ, lớn tuổi thì thân thể suy sụp, đi bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ nói tuổi lớn.
Mặc dù không có bệnh nặng nhân khí quan trong thân thể đề đang chậm rãi già cả, cũng căng không được bao lâu, nói còn không bằng về nhà chăm sóc cho tốt, làm cho bà có một đoạn nhân sinh hạnh phúc lúc cuối đời.
Mấy ngày ông đón mẹ trở về nhà, bà cụ đều không có ăn uống gì nhiều lắm.
Ngày hôm qua ông tự mình đi mua đồ ăn, lại gặp trúng bà nội Uẩn đang bán rau, thấy rau của bà tươi xanh nên mua một ít trở về.
Đưa cho vợ làm đồ ăn cho mẹ, nơi nào nghĩ đến mẹ lại ăn không ít, chỉ bằng một đĩa cà tím xào đã ăn hết nửa chén cháo rồi, còn ăn dưa leo trộn nữa.
Nhà bọn họ thấy vậy đều sợ ngây người, cuối cùng nếm thử mới biết đồ ăn có hương vị rất ngon, ít nhất cuộc đời của ông còn chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy.
-----------------
Dịch: Thiên Hà