Huyền Học Đại Sư Nhàn Nhã Sinh Hoạt

Chương 32: Ở lại

Uẩn Mậu Trung năm nay cũng có 50 tuổi, làm giáo viên cũng không bận rộn nhiều, cũng không cần làm công việc chân tay, nhìn trẻ hơn so với tuổi thật một chút.

Ông nhìn thấy Uẩn Ngọc trở về, hỏi: “Uẩn Ngọc như thế nào đã trở lại? Năm nay không phải tốt nghiệp sao? Công việc tìm thế nào?”

“Bác nhớ rõ lúc trước con nói muốn nhận lời mời làm việc ở Báo Chiều Đế Đô phải không? Đó chính là đơn vị rất tốt, cạnh tranh kịch liệt.”

“Con phải nắm chắc cho tốt, nếu như có thể nhận lời mời vào làm việc thì tiền cảnh là phi thường tốt đấy.”

Bác hai Uẩn trừ bỏ ngày thường hay thích dạy dỗ người khác thì cũng không có nơi nào có vấn đề lớn.

“Bác hai, con về nhà nhìn xem thử.” Uẩn Ngọc không nhiều lời, “Mẹ bị người ta ức hϊếp xô ngã gãy chân, trong nhà không ai nên con trở về chăm sóc mẹ vài ngày.”

“Bà nội còn ở ngoài ruộng thu hoạch lúa mạch, con đi đưa nước cho bà đây.” Dứt lời lại kêu Uẩn Thịnh, “Tiểu Thịnh, nếu em làm bài tập xong rồi thì cũng đi hỗ trợ đi.”

Gầy thành như vậy, vận động vận động nhiều một chút để giãn tay giãn chân mới có thể cao to lên được.

Uẩn Thịnh gật gật đầu, nhận lấy ấm nước trong tay Uẩn Ngọc đi lấy nước.

Uẩn Mậu Trung vốn dĩ chính là vì việc nhà nông tới, lão tam Mậu Lương gọi điện thoại cho ông, nói Tú Trinh ở nhà bị gãy chân, không có phương tiện hoạt động.

Vì vậy nên không ai lo chuyện nhà nông, còn chuyển cho ông một ngàn đồng tiền nhờ ông đưa về nhà, hôm nay là chủ nhật, trường học nghỉ nên ông tới đây.

Kỳ thật ông rất chướng mắt lão tam, hôn nội nɠɵạı ŧìиɧ còn làm ra hai đứa con, cuối cùng sau khi ly hôn ngay cả ba đứa con với vợ trước cũng không hề nuôi dưỡng, thật sự là quá quá mức.

Mấy năm đầu tiên trong nhà cũng không ai thèm phản ứng lão tam, đến mấy năm nay mới chậm rãi lại có lui tới.

Uẩn Mậu Trung đi theo cháu trai cháu gái đi vào ruộng lúa hỗ trợ, ra cửa thấy mấy chậu hoa hồng ngay góc tường còn cảm thán, “Nùng diễm tẫn liên thắng hoa văn màu, này hoa hồng lớn lên không tồi.”

Muốn tranh thủ vận chuyển lúa mạch về nhà trước khi trời tối, bận việc đến buổi chiều thì bà nội Uẩn về nhà nấu cơm, bọn họ tiếp tục.

Này thật đúng là cái việc tay chân, phải bận việc đến trời tối mới làm xong, lúa mạch cũng đều đưa đến mạch tràng hết rồi, cũng nhờ Ngô Lê giúp đỡ dùm.

Làm xong mọi chuyện thì đều đã 7 giờ tối, bà nội Uẩn cũng làm xong cơm tối, thịt bò nạm hầm khoai tây, ớt xanh xào ruột già, sườn heo chua ngọt, canh khổ qua, cải thìa xào, rau trộn tương đậu, còn có canh bí đao xương sườn.

Ngoại trừ thịt là mua ở trấn trên, còn lại tất cả đều là rau trồng trồng nhà, đây đều là cơm nhà bình thường nhưng mà hương vị lại không hề bình thường.

Uẩn Mậu Trung nếm thử một ngụm sau đó kinh ngạc cảm thán nói: “Mẹ, trình độ nấu cơm này của ngài còn muốn lợi hại hơn đầu bếp khách sạn 5 sao bên ngoài nữa.”

Bà nội Uẩn cười nói: “Chỉ biết bần, chạy nhanh ăn đi.”

Ngô Lê nếm một ngụm, đôi mắt đều trợn to nhìn lên, “Bà nội Uẩn, trù nghệ này của ngài quả thực tuyệt!”

Cuối cùng vài món ăn cùng với một nồi canh đều bị ăn sạch sẽ, chủ yếu là ba người đàn ông đều ăn rất nhiều.

Sau khi ăn xong cơm chiều cũng không còn gì khác, Ngô Lê cũng phải đi về, bà nội Uẩn kêu lại anh, xách một rổ rau mới hái hồi chiều đưa qua.

“Tiểu Lê tử, con giúp bà một chuyện lớn như vậy, đây cũng không phải thứ tốt gì, cũng chỉ là rau ở nhà tự trồng thôi, con mang về nhà ăn đi, kêu mẹ con có rảnh thì qua hái về ăn, ở trong vườn có rất nhiều.”

Ngô Lê nhận lấy cũng nói đồng ý, sau đó lại nói mấy câu với Uẩn Ngọc rồi mới về nhà.

Uẩn Mậu Trung cũng không tiện ở lại nơi này, vợ ông ở trong nhà còn kêu ông buổi tối về sớm một chút nữa.

Ông đưa cho bà nội Uẩn 3000 đồng tiền, một ngàn là của Uẩn Mậu Lương, còn hai ngàn còn lại là của ông đưa.

Đương nhiên lại lịch của một ngàn đồng tiền trong đó ông là không dám nói cho bà cụ biết được.

Bà nội Uẩn cũng không nhiều lời, trực tiếp nhận lấy, biết được tối nay con trai lớn không ở lại nơi này nên cầm không ít đồ ăn cho ông đem về, cũng dặn dò đi đường cẩn thận.

Lái xe quay trở về trong thành cũng chỉ mất hơn một giờ lộ trình.

Uẩn Mậu Trung xách đồ vật để vào trong cốp xe, bà nội Uẩn đưa ông ra cửa lại dặn dò đi đường cẩn thận một lần nữa.

Sau đó nói, “Lại qua nửa tháng nữa trong nhà sẽ lấy lúa mạch mới xay bột mì, con nhớ về lấy hai túi về cho Mạn Ni cùng mấy đứa nhỏ ăn.”

“Lúa mạch mới ăn ngon, rất thơm, rau ở trong vườn cũng sinh trưởng rất tốt, con mà không có việc gì thì về nhà hái đem về ăn a.”

Mạn Ni tên đầy đủ Đàm Mạn Ni, là vợ của Uẩn Mậu Trung.

“Mẹ, con đã biết, đợi vài ngày nữa con sẽ quay trở về thăm ngài.” Uẩn Mậu Trung đem cốp xe khép lại.

“Hôm nay mệt mỏi một ngày, ngài cũng vào nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Uẩn Ngọc đi theo sau bà nội Uẩn, giống như vô tình nói: “Bác hai, trời cũng đã tối rồi, nếu không ngài ở trong nhà ngủ một đêm, sáng sớm ngày mai hãy trở về?”

Bà nội Uẩn đi theo nói, “Cũng không phải là, mệt mỏi một buổi trưa, cả người đều hoảng hốt.”

---------------

Dịch: Thiên Hà