Uẩn Ngọc cười nói: “Không có việc gì, chỉ cần mấy dưỡng bệnh mấy tháng là được.” Mỗi ngày cô đều dùng linh tuyền mát xa cho mẹ, chờ đến khi chân trái có tri giác lại thì có thể dùng linh tuyền ngâm chân phối hợp trị liệu.
Nói không chừng chân của mẹ Uẩn là có thể tốt lên, nhưng mà đây là một quá trình rất dài.
“Không có việc gì là tốt rồi, nhớ chuyển lời hỏi thăm của mình cho mẹ Uẩn nha, hôm nào có rảnh thì mình sẽ cùng San San đi thăm mẹ Uẩn với bà nội Uẩn.”
Tống Tĩnh Tĩnh cùng Bàng San San đều đã từng đến quê nhà của Uẩn Ngọc.
Uẩn Ngọc nói được, lại hỏi tình huống của San San.
Tống Tĩnh Tĩnh thở dài, “Ban ngày đi làm thì còn tốt, nhưng cứ đến buổi tối là lại tránh ở trong ổ chăn khóc, tạm thời mình sẽ ở cùng cậu ấy một đoạn thời gian, chờ đến khi cậu ấy tốt hơn lại trở về.”
“Mọi chuyện đều sẽ phải có cái quá trình.” Rốt cuộc yêu nhau ba năm, nơi nào nghĩ đến một người bạn trai văn nhã tuấn tú kỳ thật lại là cái văn nhã bại hoại.
Hai người trò chuyện một lát, Tống Tĩnh Tĩnh còn phải đi làm nên tắt điện thoại.
Uẩn Ngọc không có việc gì để làm, mua một cây bút lông ở trong cửa hàng văn phòng phẩm, sau đó lại tìm một tấm ván gỗ nhỏ, sửa sang lại cho chỉnh tề.
Sau đó cô viết hai chữ ‘Đoán mệnh’ thật to, cô viết chính là thể chữ Khải, chữ viết vô cùng tú lệ.
Đây là khu nghỉ ngơi ở trung tâm thương mại, có không ít người đang ngồi ở đây, đa số đều là người lớn tuổi, do trời nóng nên ra đi dạo.
Thấy Uẩn Ngọc một cô bé nhỏ như vậy cùng với cái sạp đoán mệnh nhỏ trước mặt cô, đều là cười lắc đầu, có một bà cụ còn trêu chọc Uẩn Ngọc.
“Cô bé, cô thật sự biết đoán mệnh sao? Bao nhiêu tiền một quẻ?”
Uẩn Ngọc liếc nhìn thoáng qua thằng bé nhỏ đang ở trong lòng ngực bà cụ một cái, “Tùy duyên trả.”
Bà cụ hơi động tâm một chút, nhưng bên cạnh lại có một ông cụ kéo lại bà.
“Bà Lưu à, đừng nói là bà tính đoán mệnh thật đó nha? Này còn không bằng đi lên miếu tìm người đoán đâu!”
“Con bé này thì biết cái gì chứ, nhìn mới bao lớn tuổi, đang lừa gạt người khác đi.”
Uẩn Ngọc cũng không tức giận, cười tủm tỉm nhìn ông cụ, “Ông à, nói chuyện cũng không thể nói bậy, không thể bởi vì nhìn thấy con còn nhỏ tuổi mà phủ định mất năng lực của con.”
“Tính có chuẩn hay không, thì cũng phải đến tìm con tính mới có thể biết được nha?”
Bà Lưu khẽ cắn môi móc từ trong túi ra 50 đồng tiền, “Nếu không cô bé à, con thử tính tính cho cháu trai của tôi thử?”
Thầy bói ở mấy cái miếu gần đây tùy tiện cho người ta tính tính vài cái thì cũng đã giá gốc hai ba trăm rồi, năm mươi là thật sự rất rẻ.
Uẩn Ngọc cũng không chê tiền ít, cô cầm 50 đồng tiền nhét vào trong túi của mình, sau đó nhìn nhìn tướng mạo cháu trai của bà Lưu.
“Phía trên thằng bé có một người chị phải không? Đứa nhỏ này sinh ra vào tuần giữa tháng 7 mùa hè, người yếu nhiều bệnh.”
“Buổi tối còn hay khóc la không ngừng, dỗ đều dỗ không được đi?”
“Nếu đoán không sai thì hẳn là sinh ra vào giờ âm, tên lại còn mang hành thủy phải không?”
“Không có vấn đề gì lớn, bệnh nặng không có, tiểu bệnh lại không ngừng, khi còn nhỏ không quá thông thuận, sau khi lớn lên thì có có thể chậm rãi tốt hơn rồi, ân, kiếp nạn lớn cũng là không có.”
Chính là không có tiền đồ gì lớn mà thôi, lớn lên cũng không như thế nào hiếu thảo, nhưng mà chị của thằng bé này lại là một người không tệ lắm.
Đương nhiên, câu nói kế tiếp Uẩn Ngọc là không muốn nói ra khỏi miệng.
Trong nhà mà trọng nam khinh nữ thì đa số con trai cũng đều không có tiền đồ gì lớn cả.
Bà Lưu đều sợ đến ngây người, ông cụ bên cạnh cũng chậc lưỡi, “Tính cũng đúng quá đi!”
Ông là hàng xóm nhà bà Lưu, tự nhiên là biết tình huống của đứa bé kia như thế nào.
“Cô bé à, tình huống của cháu trai tôi có thể cải thiện sao? Chúng tôi đều đã đi tìm mấy người đại sư xem qua, nhưng mà cũng không có tác dụng gì cả.”
“Ban đêm vẫn cứ là khóc không ngừng, cũng không chịu ngoan ngoãn uống sữa, cứ bị bệnh suốt thôi.”
Bà Lưu hơi sốt ruột, đứa bé không chịu ngoan ngoãn uống sữa lại còn ngủ không tốt, bệnh tật ốm yếu, thân thể gầy gò.
Nhưng mà cháu trai lại là Nhà họ Lưu trăm cay ngàn đắng mà cầu tới, khẳng định là hy vọng lớn lên trắng trẻo mập mạp.
Này nếu như mà sau này mới chuyển biến tốt đẹp thì làm sao mà được, này kêu bà làm sao mà có thể không vội kia chứ.
Uẩn Ngọc nhìn thằng bé nói: “Đưa ngày sinh bát tự cùng với tên của thằng bé cho tôi.”
Bà Lưu nhỏ giọng nói ngày sinh bát tự cùng với tên của thằng bé cho Uẩn Ngọc, đứa nhỏ này sinh ra ngày quỷ tiết* giữa tháng bảy, kêu Lưu Hà An, sinh giờ âm, tên còn mang hành thủy.
(*Ngày quỷ tiết: ngày cô hồn, rằm tháng bảy.)
Thủy lại gốc âm, thân thể có thể tốt mới là lạ, càng quan trọng hơn là, trên mặt đứa nhỏ này còn mang theo chút âm khí.
Âm khí không giống với sát khí, sát khí là nguy hiểm, điềm xấu rất lớn, còn âm khí lại là gặp phải vật dơ, trên thế giới này khẳng định là có đồ vật dơ
Ngày thường không gặp nhiều thứ này, nhưng quỷ tiết thì chắc chắn là có khả năng sẽ có nhiều, người có vận khí vô cùng vô cùng thấp cùng với trẻ nhỏ có khả năng là sẽ đυ.ng phải.
“Bà cụ à, cái này đương nhiên là có thể giải quyết.” Uẩn Ngọc đứng dậy, duỗi tay ra chọc đứa bé.----------------
Dịch: Thiên Hà