Thân thể của cô đã dần dần thích ứng linh tuyền, hiện tại cô đã có thể trực tiếp uống nó mà không cần pha loãng, cũng không hề lãng phí một chút linh tuyền nào.
Hai tiếng đồng hồ sau, cô mở mắt ra, thân mình quá mức mỏi mệt do ngày hôm qua làm việc quá sức cũng trở nên sảng khoái không ít.
Uẩn Ngọc mặc quần áo xong, lấy điện thoại ra nhìn xem giờ thì mới phát hiện có cuộc gọi nhỡ, đều là Tống Tĩnh Tĩnh gọi.
Cô nhìn xem giờ, mới bảy giờ, phỏng chừng bây giờ cô ấy còn chưa rời giường, vậy không cần gọi lại cho cô ấy.
Cô mới vừa thả điện thoại xuống thì lại nghe thấy tiền bà nội Uẩn đang lầm bầm bên ngoài.
“Như thế nào chỉ trong một đêm mà hoa lại tinh thần không ít? Giống như còn mọc cao một đoạn nữa chứ.”
Bà nội Uẩn không biết bà có phải bị gặp ảo giác hay không, bà lại đi ra vườn rau hái một ít đồ ăn thì lại phát hiện rau hẹ mới cắt hôm qua mà nay lại đã mọc lên cao như cũ.
Còn có cải thìa hai ngày hôm trước mới lên mầm mà hôm nay lại đã lớn cao lên một đoạn, cà chua thì đã chín đỏ không ít, hành lá thì nhìn rất tươi non ướŧ áŧ,....
Bà nội Uẩn cảm thấy rau xanh ở trong vườn này đã bắt đầu sinh trưởng nhanh chóng.
Bà nội Uẩn chuẩn bị cơm sáng gồm có, rau trộn cà chua cùng đường trắng, cà chua thì nhìn đỏ đỏ lại đều đã chín thấu, lúc cắt ra đều có thể ngửi thấy vị thơm ngọt của cà chua.
Sau đó bà lại xào một nồi cà tím xanh, nấu một nồi mì trứng, nêm chút hành lá.
Lúc bà nấu cơm, khắp nhà ở đều bay đầy mùi hương.
Khi ăn cơm, đầu tiên Uẩn Ngọc nếm thử trước một miệng cà chua, đường đều thấm vào trong thịt quả, thịt quả mềm mại, sa ngọt nhiều nước.
Bà nội Uẩn mới ăn một ngụm thì đã sửng sốt, “Loại cà chua này có vị thật ngon.”
Bà chưa từng ăn qua loại đồ vật nào ngon như vậy, cái này so với cà chua bà ăn lúc còn nhỏ còn có mùi vị cà chua hơn nữa.
Cà tím xào càng không cần phải nói, cơ hồ vừa vào miệng là tan, tươi ngon đến không được.
Còn có nồi mì trứng hành lá kia, “Này hành lá hương vị cũng thơm quá……”
Bà nội Uẩn cảm thấy bữa cơm sáng hôm nay đại khái là bữa ăn có hương vị ngon nhất trên đời.
Uẩn Ngọc đi vào phòng của mẹ Uẩn lấy chén đũa không ra tới, mẹ Uẩn vẫn còn đang nói, “Đồ ăn sáng nay ngon thật nha, thật sự rất thơm.”
Linh khí là gốc của vạn vật, mà đồ ăn do linh khí nuôi lớn thì đương nhiên là hương vị không thể chê.
Đồ ăn ở vườn rau sinh trưởng tốt như vậy, bà nội Uẩn cảm thấy nhiều như vậy có lẽ là ăn không hết, vậy thì hơi lãng phí.
Bà tính toán cầm một ít đi trấn trên bán, ở thôn của bọn họ cũng có một cái chợ nho nhỏ, nhưng mà sinh ý thật sự là chẳng ra gì cả.
Ở trấn trên nhiều người hơn, cũng không có người nào trồng đồ ăn, nếu bán vẫn là rất dễ dàng.
Bà nội Uẩn hái một ít cà chua, cà tím của với rau hẹ, hành lá, đều đựng đầy một sọt lớn.
Uẩn Ngọc không có việc gì làm, cũng đi theo bà nội đi trấn trên, chỉ cần ngồi giao thông công cộng khoảng hai mươi phút là tới, Uẩn Ngọc giúp đỡ bà nội nhắc sọt đồ ăn tới cửa chợ bán thức ăn.
Trong Trấn Hòa Tiên đại khái ở tới bốn năm chục vạn dân cư, chợ cỡ lớn đều có mấy cái, các loại chỗ ăn chơi, trung tâm thương mại hay bách hóa gì đó cũng không thiếu.
Đây được xem như một thị trấn khá lớn, con phố chính đều có vài cái, địa ốc làm cũng khá tốt, không ít người của các thôn chung quanh đều đến mua nhà ở.
Gần đây giá nhà ở các thành thị đều tăng lên rất nhanh chóng, trạm tàu điện ngầm trong thành phố đều không sai biệt lắm sẽ xây ở trấn Hòa Tiên.
Nên giá nhà ở trong thị trấn đều tăng lên bốn năm ngàn một mét vuông.
Trấn Hòa Tiên còn rất lớn, bà nội Uẩn đi chính là một chợ lớn nhất thị trấn, không có quầy hàng, chỉ có thể ngồi ở trên đất trống trước cổng chợ.
Ở đây có rất nhiều người ở mấy thôn gần đây đến bán đồ ăn, có nhà mình trồng, cũng có đi thị trường bán sỉ mua sỉ về bán.
Đồ ăn của bà nội Uẩn không to nhưng nhìn rất mướt mát, bà định giá đồ ăn giống như ở chợ rau.
Kỳ thật cô là thấy như vậy là quá rẻ, đồ ăn này hương vị thật sự rất ngon.
Uẩn Ngọc không ngồi yên được, cùng bà nội Uẩn nói một tiếng sau đó đi dạo trấn trên.
Trong thị trấn có rất nhiều tiệm cơm nhỏ bán bữa sáng, khách sạn lớn cũng có không ít.
Đương nhiên, cấp bậc ba bốn sao như vậy thì không có, nhưng mà khách sạn nhỏ hơn thì có không ít.
Giá nhà dâng lên nên tiểu khu đều xây dựng nhiều hơn, nghe nói gần đây còn muốn xây một khu nhà biệt thự nữa.
Uẩn Ngọc ngồi ở trên ghế dự trước trung tâm thương mại, ngẫm nghĩ, xây nhiều nhà ở như vậy có thể ở hết sao?
Trấn nhỏ cũng không có nhiều nơi để đi dạo, cô cũng không thích đi phố đi bộ nên tránh ở trung tâm thương mại này nghỉ ngơi một lát.
Cô nhớ tối hôm qua Tống Tĩnh Tĩnh gọi điện thoại cho cô, cô móc điện thoại ra gửi một tin nhắn qua hỏi, ‘Tĩnh Tĩnh, tối hôm qua cậu gọi điện cho mình có chuyện gì không?’
Thực nhanh Tống Tĩnh Tĩnh đã gọi điện thoại lại đây, Uẩn Ngọc ấn nhận, bên trong vang lên thanh âm của Tống Tĩnh Tĩnh, “Tiểu Ngọc Nhi, mẹ Uẩn không có việc gì đi?”
--------------
Dịch: Thiên Hà