“Thằng bé có thể sửa tên, còn nữa, tôi muốn đến nhà bà nhìn xem một cái.”
Nhìn xem thử âm khí trên người thằng bé là dính lên bằng cách nào, là trong nhà có đồ dơ vẫn là do thằng bé ở bên ngoài không cẩn thận đυ.ng phải.
Về việc giải quyết vấn đề chỉ cần sửa tên đương nhiên chỉ là tình huống trước mắt của thằng bé.
Đến nỗi tiền đồ sau này của nó, chuyện này lại có quan hệ đến sự giáo dục của phụ huynh, không liên quan đến cô.
Ánh mắt bà Lưu sáng lên, “Vậy phiền toái cô bé rồi.”
Uẩn Ngọc cười tủm tỉm, “Mọi chuyện đều dễ nói thôi, chỉ là phương diện giá cả còn phải nói rõ trước đã, thù lao giải quyết này đó, một vạn.”
Cô cảm thấy giá cả này là thật sự rất rẻ, chỉ là thanh danh của cô chưa ai biết đến, nơi này lại đều là gia đình bình thường ở huyện thành, chào giá quá cao thì cũng không trả được.
“Gì?” Bà Lưu nghe xong hoảng sợ, “Một vạn? Này cũng mắc quá đi?”
“Cô bé à, nơi nào lại có người chào giá giống cô như vậy, mấy đại sư khác cũng chỉ mới muốn có hai ngàn đồng thôi.”
“Còn nữa, làm sao tôi biết cô rốt cuộc hay không có thể giải quyết được chuyện này, đây lại không phải là có thể thấy hiệu quả ngay tức thời, đưa tiền cho cô, cô chạy mất làm sao bây giờ?”
“Bà cụ à, giá cả này nhưng không hề mắc một chút nào.” Uẩn Ngọc cũng không cảm thấy tức giận, bộ dáng vẫn là rất hòa thuận.
“Giải quyết vấn đề thằng bé khóc nỉ non xong thì thằng bé cũng có thể ăn ngon ngủ tốt, thân thể tốt thì mới có thể lớn lên cao to được.”
“Hiện tại mỗi ngày thằng bé đều chịu khổ như vậy, các người đành lòng nhìn thằng bé cứ khóc nháo nửa đêm như vậy mỗi ngày sao? Sợ là ngay cả người lớn đều chịu không nổi đi.”
Bà Lưu do dự nói: “Vậy, sau khi xong việc thằng bé thật sự có thể vô bệnh vô tai mà lớn lên sao?”
Uẩn Ngọc có chút buồn cười, “Thần tiên cũng vô pháp bảo đảm, huống chi nơi nào lại không có người sẽ không bị bệnh, không bị chút kiếp nạn nào kia chứ.”
Cô dừng một chút sau đó chuẩn bị đứng dậy rời đi, “Bà cụ à, tôi còn có việc, nếu các người không muốn thì thôi, tôi phải đi về nhà.”
Bà Lưu kéo lại quần áo của Uẩn Ngọc, “Đừng đừng, cô gái à, kia có thể hay không chờ mọi chuyện đều giải quyết xong hết rồi, cũng làm cho chúng tôi nhìn thấy chút hiệu quả rồi mới trả tiền được không?”
Uẩn Ngọc gật đầu, “Tự nhiên là có thể.”
Bà Lưu ôm cháu trai sau đó dẫn Uẩn Ngọc về nhà, trong nhà không có ai, bà cụ đặt đứa bé vào trong xe đẩy, sau đó đi rót một ly nước cho Uẩn Ngọc.
“Cô gái à, cô ngồi xuống uống ly nước trước, chị của thằng bé đi nhà trẻ còn ba mẹ nó thì đang đi làm, trong nhà hiện tại cũng chỉ có hai bà cháu chúng tôi.”
“Cũng chỉ có thể đợi đến giữa trưa, đợi ba mẹ nó về ăn cơm mới có thể để cho ngài nhìn xem được, tôi đi nấu cơm trước, lát nữa ngài ở lại ăn cơm trưa chung với nhà chúng tôi.”
“Không có việc gì, bà cụ bà cứ đi làm việc đi, tôi đi khắp nơi nhìn xem trước.”
Đi nhìn xem sợi âm khí giữa trán thằng bé là sao lại thế này.
Bà Lưu đi phòng bếp, Uẩn Ngọc thì cũng chỉ đi khắp nơi nhìn xem, phong thủy không có vấn đề gì lớn, chính là bố cục bình thường của phòng ở, ba phòng hai sảnh, cô đi vài vòng cũng không phát hiện nơi nào đặc biệt.
Như vậy hẳn là do thằng bé chọc phải đồ vật ở bên ngoài nên mới bị dính lên âm khí, sợi âm khí kia rất yếu, cô chỉ cần tùy tiện vẫy tay vài cái là có thể tan mất.
Nhưng mà vẫn đợi đến khi cha mẹ của đứa bé trở về rồi mới làm tương đối tốt hơn, bằng không lại cho rằng cô chẳng làm cái gì cả.
Uẩn Ngọc nói với bà Lưu một tiếng sau đó mới đi ra ngoài mua vài thứ.
Cô đi của hàng hướng nến mua một ít giấy vàng với chu sa, sau đó lại đi bộ một vòng, nhìn đến không sai biệt lắm đã 12 giờ rưỡi rồi mới quay trở lại nhà bà Lưu.
Ba mẹ của Lưu Hà An cũng đã trở về, tướng mạo người thường, nhưng mà khi nhìn đến mẹ của đứa bé thì Uẩn Ngọc ngay lập tức biết được âm khí trên người nó là bị dính lên như thế nào.
Bà Lưu đã cùng ba Lưu mẹ Lưu nói rõ ràng mọi chuyện một lần, ánh mắt hai người mang theo hoài nghi nhìn về phía Uẩn Ngọc.
Cuối cùng vẫn là mẹ Lưu hỏi: “Cô gái à, có phải hay không thật sự chờ đến Tiểu Hà nhà chúng tôi tốt lên rồi mới trả tiền?”
Uẩn Ngọc gật đầu, “Tự nhiên.”
Ba Lưu mẹ Lưu lúc này mới đồng ý để cho Uẩn Ngọc nhìn xem, Uẩn Ngọc lấy ra chu sa, duỗi ngón tay trỏ dính một ít chu sa, trong miệng lẩm bẩm, cuối cùng nói một tiếng “Đi!”
Chu sa dính ở trên trán Lưu Hà An, sợi âm khí kia cũng tiêu tán đâu không thấy, Uẩn Ngọc xoa xoa tay, “Lại đem chữ Hà ở trong tên của thằng bé đổi thành chữ thuộc hành hỏa là được.”
Cô lại tùy ý cho mấy chữ nữa, ba mẹ đứa bé chọn chữ Trình, đổi tên thành Lưu Trình An.
Ba Lưu là một người đàn ông rất mập mạp, nhíu nhíu mày, “Cô gái à, chỉ làm có như vậy là đã giải quyết?” Ông cứ thấy như vậy quá đơn giản đi.
“Tự nhiên là giải quyết.” Uẩn Ngọc nói xong, nhìn mẹ Lưu liếc mắt một cái, “Mẹ của Tiểu Trình, có một số việc vẫn là tin tưởng một chút sẽ tương đối tốt.”
“Lúc cô vừa sinh xong thằng bé sau đó xuất viện lại vừa vặn là quỷ tiết, lúc trên đường về nhà có phải hay không cô đã làm chuyện gì bất kính với quỷ thần?”----------------
Dịch: Thiên Hà