Uẩn Ngọc nhưng không hề có ý tưởng sẽ nhường đất lại cho Ngô Đại Sơn, cô vô cùng chân thành nói: “Ngô Lê, miếng đất kia mình đã đi xem qua, mình rất thích.”
Mình cũng đã nói với chú Ngô, hai nhà chúng ta cứ trao đổi đất cho nhau đi, mình cũng sẽ quay về khuyên nhủ mẹ mình, miếng đất kia kỳ thật là một miếng đất tốt.”
Có gió nhẹ thổi tới, bên cạnh rừng trúc rung động lả tả, thổi bay sợi tóc trên mặt cô, có một sợi còn dán vào trên gò má trắng nõn của cô nữa.
Ngô Lê đỏ mặt không nói lời nào, anh cảm thấy Uẩn Ngọc càng đẹp mắt hơn so với lần trước trở về.
Hai người cứ như vậy đứng ở bên cạnh rừng trúc nhỏ giọng trò chuyện.
Ngô Đại Sơn cưỡi xe đạp điện về đến nhà, thím Điền thẩm hỏi ông, “Sao ông lại bị thương như vậy nha, còn Ngô Lê đâu? Không phải hai người cùng đi bệnh viện sao?”
Ngô Đại Sơn dựng xe xong, “Ngô Lê tên nhóc kia gặp Uẩn Ngọc, hai người đang ở trước cửa nói chuyện.”
“Vậy miệng vết thương của ông thì sao lại thế này? Lại đi đánh nhau? Ông nói một chút xem ông đều đã bao nhiêu tuổi rồi?”
“Vài ngày trước đó đẩy ngã Tú Trinh, tôi đều thấy mất mặt dùm ông, mảnh ruộng nước kia ông cũng không thể đoạt của người ta nha.”
Thím Điền lải nhải, “Miệng vết thương của ông chảy nhiều máu như vậy, để tôi đi mua chút gan heo về cho ông bổ bổ, buổi tối về tôi nấu canh cho ông ăn.”
“Cô bé nhà Uẩn gia có chút tà môn.” Ngô Đại Sơn đột nhiên lại ông nói gà bà nói vịt mà nói một câu.
Thím Điền nghe không hiểu, “Lão nhân à, ông đang nói cái gì?”
Ngô Đại Sơn lắc lắc đầu không nhiều lời.
…………
Uẩn Ngọc sau khi cùng Ngô Lê trò chuyện thì đi về nhà.
Mới bước vào sân thì đã nghe thấy mùi canh gà nồng đậm, bà nội Uẩn thì đang ngồi trong sân rửa một rổ mầm non.
Đây là một loại rau dại, non mềm xốp giòn, còn có hơi ngọt lành, ăn rất ngon miệng.
Nếu cầm đi trấn trên để bán thì có thể bán mấy chục đồng một cân, loại này thì chỉ có hai tháng này mới có mà ăn.
Rất nhiều người thích ăn đều đi lên núi hái, một rổ nhỏ như thế này khẳng định là bà nội Uẩn ban ngày lên núi ngắt lấy.
“Tiểu Ngọc Nhi trở về, nhanh đi vào phòng nghỉ ngơi một chút đi.” Bà nội Uẩn gương mặt hiền từ, tươi cười nói.
“Bà vừa rồi mới lên núi tìm mớ chồi non này, đợi lát nữa bà trụng sơ với nước sau đó trộn với dầu mè, hương vị khẳng định sẽ rất ngon.”
Uẩn Ngọc đi qua giúp bà nội Uẩn rửa rau, thử nói, “Bà nội, vừa rồi con đi xem thử hai miếng đất kia, miếng ở chân núi khá tốt, nếu không nhà chúng ta đổi miếng đất kia được không?”
Bà nội Uẩn tán chồi non đã rửa sạch sẽ ra mâm, bất đắc dĩ nói, “Miếng đất kia đá quá nhiều, trồng loại lương thực nào cũng đều cho thu hoạch rất ít, Tiểu Ngọc Nhi a, không cần bị người ta lừa gạt a.”
Uẩn Ngọc chỉ có thể thành thành thật thật nói thật, “Bà nội, vừa rồi con đi xem qua, phong thủy ở gần đó khá tốt, miếng đất đó chúng ta không cần trồng lương thực, sau này chúng ta lấy nó làm chuyện khác.”
“Con nói với mẹ một tiếng, nhà của chúng ta đồng ý đổi miếng đất kia cho Ngô Đại Sơn.”
“Tiểu Ngọc Nhi, chuyện này con đừng đυ.ng tới, chúng ta khẳng định không đồng ý đổi đồng ruộng, chúng ta Uẩn gia không phải dễ ức hϊếp như vậy.” Bà nội Uẩn kỳ thật cũng là cái tính tình rất quật.
Uẩn Ngọc cân nhắc một chút, tính toán nói đúng sự thật, “Bà nội, miếng ruộng kia dựa vào núi Thanh Hà phía sau, trong núi lại có dòng nước uốn lượn.”
“Phía trước lại có thể thấy rõ ràng hồ Hà Thanh ở phía xa, là một vị trí có phong thủy rất tốt, đây tuyệt đối là tốt hơn miếng ruộng ba mẫu đất gần hồ Hà Thanh nhiều.
Bà nội Uẩn dừng việc trong tay lại, kinh ngạc nhìn cháu gái.
“Bà nội.” Uẩn Ngọc không tính toán giấu đi xuống, “Kỳ thật khi còn nhỏ con đã đi theo Hồ lão nhân học không ít thứ, con chỉ là không dám nói cho mọi người biết, ta hiểu đoán mệnh cùng xem phong thủy.”
Co không tính toán che giấu một thân bản lĩnh này, cái cớ duy nhất mà cô có thể lấy cũng chỉ có thể là Hồ lão nhân lúc trước sống ở đầu thôn.
Mọi người đều biết ông ấy dựa đoán mệnh mà sống, lại là người già góa bụa, khi còn nhỏ cô cũng hay chạy đến trong nhà Hồ lão chơi., nếu lấy lý do này cũng còn có thể.
Bà nội Uẩn trầm mặt, Hồ lão nhân đầu thôn bà là biết đến, đoán mệnh xem phong thủy cho người ta mà sống, nhưng vài thứ kia bà cũng không biết là thật giả.
Con nít trong thôn vẫn luôn thích đến nhà Hồ lão nhân chơi, lão Hồ giữ lại bọn nhỏ sau đó giảng giải Dịch Kinh gì đó, người lớn cũng đều mặc kệ.
Mọi người chỉ cảm thấy đây toàn là lừa gạt người khác, bây giờ bà lại nghe thấy Tiểu Ngọc Nhi nói hiểu mấy thứ này.
Bà vẫn là có chút khó tiếp thu, bà cũng cảm thấy Tiểu Ngọc Nhi là đang nói đùa với bà.
Kỳ thật miếng đất kia cũng không có quan trọng bao nhiêu, nhà bà cũng đã có mười mấy mẫu đồng ruộng, ruộng nước tốt cũng có bảy tám mẫu, nhiêu đó cũng đã đủ.
Nhưng là người sống muốn thở, cây sống muốn một lớp vỏ, khẩu khí này vẫn là muốn tranh.
Uẩn Ngọc biết bà nội Uẩn không quá tin tưởng cô, nhẹ giọng nói: “Bà nội, mệnh của ngài có hai kiếp nạn, năm năm tuổi là thủy kiếp cùng năm 62 là bị bệnh nặng một hồi.”
“Nếu ngài có thể chịu đựng được hai kiếp này, ngài là có thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, trôi chảy cả đời.”
-----------
Dịch: Thiên Hà