Huyền Học Đại Sư Nhàn Nhã Sinh Hoạt

Chương 18: Huyết quang tai ương

Con bé này không phải là sinh viên danh giáo ở Đế Đô sao? Tính quẻ cái gì? Đoán mệnh à?

Uẩn Ngọc cười nói: “Chú, hôm nay chú có huyết quang tai ương nha.”

Ngô Đại Sơn mặt hơi vặn vẹo, cả người còn chưa có lấy lại tinh thần.

“Chú, hôm nay chú đi con đường từ phía nam lại đây phải không? Chờ lát nữa trở về đi con đường phía bắc là có thể tránh đi huyết quang tai ương ngày hôm nay.”

Con đường phía nam kia gồ ghề lồi lõm, nơi nơi đều là cục đá, nhưng mà nó lại gần hơn, đi vài phút là có thể về đến nhà.

Còn con đường phía bắc kia thì được làm rất đẹp, nhưng mà lại vòng vo, có nhiều người ghét bỏ xa nên thích đi đường vòng.

Kỳ thật con đường phía nam cũng không tính là đường, chính là có quá nhiều người đi.

Uẩn Ngọc nói xong, cũng mặc kệ Ngô Đại Sơn có phản ứng gì, cô leo lêи đỉиɦ núi, tính toán nhìn xem phong thủy ở gần đây.

Lúc Ngô Đại Sơn lấy lại tinh thần thì đã không nhìn thấy Uẩn Ngọc đâu.

Ông ta mắng: “Cái con bé này, ở trường học toàn là học mấy cái thứ gì đâu không!” Căn bản là không tin Uẩn Ngọc nói, tưởng Uẩn Ngọc trù ẻo ông, rốt cuộc chính là ông đoạt đi mảnh ruộng ước tốt ở gần hồ Hà Thanh kia.

Hùng hùng hổ hổ, Ngô Đại Sơn xoay người trở về, vẫn là đi con đường phía nam kia, mặc dù đường không dễ đi nhưng nó lại gần nha.

Ông ta đã đi con đường này biết bao nhiêu năm rồi, nhắm mắt lại đều có thể đi về nhà.

Chính là đang đi, bỗng nhiên không biết tại sao ông ta lại vấp một cái, toàn bộ thân mình mất đi cân bằng té nhào về phía trước.

Sau đó đầu đã bị va đập vào một tảng đá nhọn ở phía trước, trong nháy mắt đầu đã bị đâm thành một lỗ thủng, máu chảy không ngừng.

Trừ bỏ đau đớn, Ngô Đại Sơn cả người đều ngây ngẩn, con bé kia nói đều là sự thật?

Trên đầu có một lỗ thủng lớn như vậy, máu chảy rất nhiều, cái này mà còn không phải huyết quang tai ương thì cái gì mới phải.

Chờ đến khi Ngô Đại Sơn ôm miệng vết thương đầy máu về nhà, thì máu đã chảy đầy mặt, trên quần áo cũng dính toàn máu.

Thím Điền nhìn thấy thiếu chút nữa ngất xỉu đi, “Ngô Lê, Ngô Lê, đừng chơi game, con chạy nhanh xuống đây a, ba con đã xảy ra chuyện a.”

Suy nghĩ đầu tiên của bà là chồng mình lại đi ra ngoài đánh nhau với người ta.

Ngô Lê từ trên lầu chạy xuống, nhìn thấy mặt ba toàn là máu anh cũng hoảng sợ, lập tức chạy về phòng đẩy xe điện ra chở ba anh đi bệnh viện.

Kỳ thật là là có cái phòng khám nhỏ ở gần đây, nhưng Ngô Lê thấy ông chảy máu nhiều như vậy, sợ hãi không được, trực tiếp chạy tới bệnh viện ở trong thị trấn.

Trên đường cái gì cũng không dám hỏi, tới rồi bệnh viện ngay cả bác sĩ nhìn thấy cũng hoảng sợ.

Bác sĩ hỗ trợ kiểm tra miệng vết thương, phát hiện vấn đề không lớn, chính là máu chảy hơi nhiều, rửa sạch miệng vết thương, sau đó khâu lại, rồi kê đơn cùng dặn dò ăn đồ bổ máu nhiều chút rồi đi về.

Trên đường trở về, Ngô Lê mới hỏi ba anh là chuyện gì đã xảy ra, Một đường đi tới bệnh viện anh cũng chẳng nghe ba mở miệng nói câu nào, chẳng lẽ là đánh thua.

Qua một lúc lâu sau, Ngô Đại Sơn mới nói: “Té ngã, đυ.ng vào trên tảng đá.”

Uẩn Ngọc đi dạo ở gần đây thật lâu sau mới trở về, Ngô Đại Sơn khẳng định sẽ không nghe lời cô nói.

Lúc cô đoán mệnh cho ông ta xong, sợi khí đen lượn lờ trên trán ông ta cũng chưa biến mất, khẳng định vẫn là có huyết quang tai ương, muốn đi bệnh viện băng bó, trong chốc lát là sẽ không trở về.

Chờ đến khi cô sắp về tới nhà thì quả nhiên nhìn thấy Ngô Lê đang cưỡi chiếc xe điện chở ba anh về.

Ngô Đại Sơn trên đầu băng bó một vòng băng gạc, nhìn qua có có chút héo héo.

Uẩn Ngọc hướng về phía bọn họ vẫy tay, “Chú, tôi về nhà thương lượng với mẹ cùng bà nội, đợi lát nữa bọn họ đi văn phòng Thôn Ủy Hội ký tên a.”

Ngô Lê cùng Uẩn Ngọc là bạn chơi cùng khi còn bé, còn có phương thức liên hệ của nhau, lúc đi học ngẫu nhiên còn sẽ nói chuyện phiếm, hồi lúc ăn tết gặp mặt sau cũng không có nói chuyện qua.

Lúc này thấy Uẩn Ngọc, Ngô Lê rất cao hứng, dừng xe đạp điện ở ven đường sau đó nói với Ngô Đại Sơn, “Ba, ba chạy xe về trước đi, còn nói chuyện với Uẩn Ngọc chút.”

Vóc dáng anh cao gầy, mắt một mí, gương mặt thanh tú, đồi mắt bị cận nhẹ nên mang theo mắt kính, là tướng mạo khá giả an khang.

Uẩn Ngọc không được tự nhiên sờ sờ vành tai, thói quen của cô là lần đầu tiên thấy mặt thì phải xem tướng của người đó.

Ngô Đại Sơn không nói lời nào, cũng không xem Uẩn Ngọc, từ trong tay con trai lấy xe đạp điện qua sau đó cưỡi đi luôn.

Ngô Lê đi đến trước mặt Uẩn Ngọc, cười hắc hắc, “Không biết ba mình đi như thế nào lại bị té ngã nữa, mình dẫn ông ấy đi bệnh viện băng bó.”

“Không phải cậu mới vừa tốt nghiệp sao? Tìm được việc làm chưa?” Uẩn Ngọc cùng anh không giống nhau, cô ấy là học sinh của trường trọng điểm ở Đế Đô, tiền đồ vô lượng.

Uẩn Ngọc cười nói: “Mình về nhà thăm mẹ, việc làm không gấp gáp mà đi tìm.”

“Uẩn Ngọc, thực xin lỗi a.” Ngô Lê đẩy đẩy mắt kính trên mũi, hơi ngại ngùng nói, “Đều do ba mình, mẹ Uẩn không có việc gì đi? Mình cùng mẹ mình đang khuyên ba, mảnh đất kia ba mình chắc chắn sẽ không đoạt của nhà cậu, Uẩn Ngọc cậu yên tâm đi."

-----------

Dịch: Thiên Hà