Hơn nữa bây giờ gieo trồng hay nuôi dưỡng thứ gì cũng đều rất dễ dàng bị lỗ vốn, nên mấy năm nay cái ao hồ này vẫn luôn không có người nhận thầu.
Hiện tại là đầu hè, hồ Thanh Hà trồng rất nhiều sen, có không ít đều mọc ra lá sen, nụ hoa sen cũng lộ ra cái đầu nhòn nhọn nho nhỏ.
Đợi đến nửa tháng sau hoa sen đều nở rộ thì nơi này sẽ trở thành một khung cảnh độc đáo mỹ lệ.
Vật ở trong hồ đều được tính thành vật sở hữu của mấy cái thôn chung quanh cộng lại, ngẫu nhiên cũng sẽ có thôn dân đến bắt cá, chờ đến mùa thu hoạch củ sen còn có rất nhiều người đến đào củ sen ăn.
Phùng Tú Trinh rút thăm được đên ba mảnh ruộng nước chính là ở gần cái hồ này, nếu tưới nước là thật sự vô cùng thuận tiện, nhà cô cũng có vài mảnh ruộng nước ở gần đây.
Sau khi nhìn xem nơi này, Uẩn Ngọc lại đi nhìn xem mảnh ruộng nghe nói là không tốt kia, ruộng cạn so với ruộng nước thế nhưng lại còn bự gấp đôi.
Đại khái trong thôn mới thấy mảnh ruộng này không tốt cho nên diện tích của nó rất lớn, là ở chân núi, nói là núi nhưng mà ở đây đều là địa hình đồi núi nên đỉnh núi đều không cao.
Trong lúc Uẩn Ngọc đi tới thì thấy rất nhiều đá vụn, đất như vậy trông cây đào hố rất không dễ dàng, khó trách ai cũng đều không muốn mảnh đất này.
Chẳng qua…..Uẩn Ngọc nhẹ nhàng ‘ai’ một tiếng, cô nhìn phần đất ở dưới chân núi đá kia, thế nhưng lại bị một tầng sương mù nhàn nhạt bao quanh.
Nhưng lúc này lại không có khả năng là sương mù, đây là linh khí, một tầng linh khí vô cùng mỏng manh.
Nơi này thế nhưng lại có tầng linh khí mỏng manh.
Uẩn Ngọc đang muốn đi lên dọn mấy tảng đá lớn kia ra khỏi để nhìn xem thử thì lại nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền tới.
Cô quay đầu lại thì thấy một người đàn ông hơn 50 tuổi, dáng người cao lớn, người đàn ông thấy cô thì xụ mặt xuống.
Người này đúng là Ngô Đại Tráng, người đẩy ngã mẹ cô, hiển nhiên ông ta cũng nhận ra Uẩn Ngọc.
Uẩn Ngọc ‘hừ’ một tiếng.
Ngô Đại Sơn nghe được tiếng ‘hừ’ này, trong lòng không dễ chịu, cả giận nói: “Cái con bé kia, con nít con noi, hừ cái gì mà hừ, đi ra ngoài toàn là học cái thứ gì, kính trọng người già cũng không biết?”
Uẩn Ngọc trong lòng vẫn còn tức giận nên nhịn không được phản bác: “Cậy già lên mặt liền thôi bỏ đi, không phải lúc ông đẩy mẹ tôi tay chân rất nhanh nhẹn sao? Hiện tại lại trở thành người già?”
“Con nhóc này, đồ nha đầu thối!” Ngô Đại Sơn tức giận đến trợn mắt lên, nhưng lại không thể động thủ đánh một đứa con nít, huống chi chuyện ông ta đẩy ngã Phùng Tú Trinh cũng đã đuối lý rồi.
Uẩn Ngọc không phản ứng ông ta, cô nhìn kỹ tầng linh khí mỏng manh trước mặt, có thể có linh khí, khẳng định là ở phía dưới có cái gì đó, không nên là bảo vật, nơi này không giống như là nơi sẽ có thiên tài địa bảo.
Thiên tài địa bảo đều sẽ ở trong núi sâu hiếm thấy dấu chân người, linh khí sẽ nồng đậm rất nhiều.
Càng thêm không có khả năng là huyệt mộ của cổ nhân, nếu cổ mộ có bảo vật thì sẽ chỉ biết mang đến sát khí, sẽ không mang đến linh khí, theo cô suy đoán thì đó hẳn là nước ngầm.
Nước ngầm chưa bị ô nhiễm nên mang theo nhè nhẹ linh khí cũng là bình thường.
Đến nỗi đây là nước ngầm thuộc loại dùng để uống được như nước suối hay là suối nước nóng, như vậy cô cũng không thể khẳng định.
Nhưng dòng linh khí này cũng không thể so với linh tuyền, rốt cuộc kinh tuyền của cô là do linh khí tạo nên, mỗi một giọt đều là nồng đậm linh khí.
Uẩn Ngọc cảm thấy mảnh đất này so với mảnh ruộng nước kia khá hơn nhiều.
Cô do dự một chút xoay người hỏi Ngô Đại Sơn, “Chú, chú thật sự không cần miếng đất này? Vẫn kiên trì muốn cùng nhà tôi đổi?”
Ngô Đại Sơn cũng là lại đây nhìn xem mảnh ruộng cạn này rốt cuộc thế nào, có thể trồng được cái gì.
Rốt cuộc nơi này có rất nhiều đá, trồng cái gì cũng lớn lên không tốt.
Kỳ thật chuyện hôm trước ông ta cũng có chút hối hận, đều là ở cùng một cái thôn, Phùng Tú Trinh nuôi lớn mấy đứa nhỏ mấy năm nay cũng không hề dễ dàng.
Lúc ông còn trẻ thật sự là vô cùng khốn nạn, nhưng là chuyện thương thiên hại lý là chưa từng làm qua, cũng chỉ là đánh nhau mà thôi.
Hiện tại lớn tuổi rồi, tính cách cũng thu liễm lại bớt, người trong nhà cũng nói ông ta nhưng tính tình ông ta quật lên nên miệng không chịu nhận lỗi, nhưng mà trong lòng cũng không dễ chịu.
Ngô Đại Sơn xụ mặt không nói lời nào.
“Chú, vậy mảnh ruộng cạn này chính là của nhà chúng tôi, đến lúc đó nhưng không cho chú đổi ý, chờ tôi trở về sẽ nói chuyện với mẹ, làm cho bà ấy đồng ý sau đó trực tiếp đi ký tên.”
Uẩn Ngọc rất vui vẻ, ra tới một chuyến lại thu hoạch được một mảnh đất không tồi nha.
Ngô Đại Sơn tính tình nóng nảy, tưởng Uẩn Ngọc cố ý nói lời này để kí©ɧ ŧɧí©ɧ ông, nguyên bản ông còn tưởng nhận lỗi.
Lúc này lại không quan tâm nói: “Được được, đây chính là cô nói đấy, trở về nhớ nói với mẹ cô, làm buổi chiều bà ta đi văn phòng thôn ủy ký tên!”
Uẩn Ngọc cười tủm tỉm, “Được thôi, chú, chúng ta cứ chốt như vậy đi, không được đổi ý đấy.”
Ngô Đại Sơn tức giận đến không được, phủi tay muốn đi lại nghe thấy Uẩn Ngọc từ phía sau kêu.
“Chú, nếu chú nhường mảnh đất này cho nhà của chúng tôi, vậy thì hôm nay tôi giúp chú tính một quẻ đi, miễn phí.”
“Cái con bé này, nói gì vậy?” Ngô Đại Sơn có hơi ngốc một chút, quay đầu lại nhìn Uẩn Ngọc, ông tưởng rằng là chính mình nghe nhầm.
----------
Dịch: Thiên Hà