Huyền Học Đại Sư Nhàn Nhã Sinh Hoạt

Chương 16: Cơm nhà

Hiện tại ở bên trong còn chôn không ít rượu, Uẩn gia ở đây vài chục năm cũng ủ rượu vài chục năm nên có rất nhiều người đều quen biết ông nội Uẩn.

Uẩn Ngọc nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Mẹ, công việc của con còn chưa có tin tức gì, hiện tại là ngày mùa, mẹ lại bị thương chân, bà nội cũng lớn tuổi rồi, con cũng không yên tâm để cho bà làm việc nhà nông.”

“Không bằng bây giờ con ở nhà phụ giúp, mẹ thấy thế nào?”

Phùng Tú Trinh chần chờ nói: “Như vậy có thể hay không ảnh hưởng đến con tìm việc làm?”

“Sinh viên tốt nghiệp khóa này không phải thừa dịp nghỉ hè này sẽ dễ tìm việc làm hơn rất nhiều sao?”

“Phía trước con còn nói muốn nhận lời mời một cái báo xã, đã có kết quả chưa?”

Ở trong suy nghĩ của bà, bà chưa bao giờ nghĩ đến việc con gái sẽ ở lại trong thôn, con gái là sinh viên tốt nghiệp trường học danh giáo, sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Uẩn Ngọc nói dối, “Con đi phỏng vấn nhưng còn chưa có kết quả……”

Bên ngoài bà nội Uẩn lại kêu, “Tiểu Ngọc Nhi, mau ra đây ăn cơm.”

Uẩn Ngọc đứng dậy ngay, “Mẹ, con đi ra ngoài ăn cơm trước, chờ lát nữa lại nói chuyện cùng với mẹ.”

Phùng Tú Trinh sợ con gái bị đói, làm cô đi ăn cơm trước.

Uẩn Ngọc đi vào trong phòng bếp, bà nội Uẩn đã bưng đồ ăn lên bàn, cá trắm cỏ hầm canh, bánh bắp rán, cá trắm cỏ chính là ác hoang dại ở hồ Hà Thanh, là bà nội Uẩn nửa đêm đi hồ Hà Thanh đặt sọt cá bắt.

Hai con cá trắm cỏ nhỏ sau khi rửa sạch sẽ, chiên hai mặt cho khô vàng lại thêm các nguyên liệu khác cùng với dùng nước giếng hầm nửa giờ, khắp nhà ở đều là hương vị tươi ngon thơm nồng.

Bánh bắp cũng từ bột bắp cùng bột mì làm thành, nấu ở trong nồi đang hầm cá, hấp thu canh cá, hương vị tiêu hương mềm mại.

Bàn đồ ăn này đều được nấu từ bếp củi, mặc dù trong nhà cũng có bếp gas, cũng có các loại thiết bị điện tử khác.

Nhưng bà nội Uẩn lại nói nấu cơm bằng này đó không ngon bằng củi lửa, cho nên trong nhà còn giữ lại cái bệ bếp cũ xưa này.

Ngày thường bà nội Uẩn nấu cơm chính là dùng cái này, Phùng Tú Trinh ngại phiền toái nên thích dùng bếp gas hơn.

Bà nội Uẩn cũng không thích hương vị của nước máy, cái giếng ở trong viện kia cứ như vậy mà được giữ lại.

Trong phòng bếp có hai cái lu nước tuổi đã rất lâu rồi, ngày thường nước ăn uống đều là nước giếng được múc lên đổ vào hai cái lu này.

Còn nước máy thì được trong nhà dùng để giặt quần áo gì đó.

Bà nội Uẩn kêu Uẩn Ngọc lại ăn cơm, “Tiểu Ngọc Nhi nhanh ăn đi, ăn xong rồi thì về phòng ngủ một giấc, ban ngày ngồi xe khẳng định khó chịu vô cùng.”

“Bà nội, con không mệt.” Uẩn Ngọc ngồi xuống ăn cơm, “Chờ lát nữa ăn xong rồi con đi ra ngoài đi dạo một chút.”

Cô muốn đi xem thử hai mảnh đồng ruộng kia rốt cuộc là như thế nào.

Chuyện này đến cuối cùng cũng phải giải quyết, không thể làm Ngô Đại Sơn cứ như vậy mà ức hϊếp mẹ cô được.

Đồ ăn ở trong nhà so với ở Đế Đô ngon hơn chút, tất cả đều là hoang dại hoặc là được gieo trồng ở đồng ruộng nhà mình.

Đều cố gắng không sử dụng thuốc, mặc dù hương vị không bằng đồ ăn có linh khí nuôi lớn, nhưng hương vị như vậy đã là không tệ lắm.

Ăn cơm xong Uẩn Ngọc đều đem xoong nồi chén đũa rửa sạch hết, thân thể này của cô cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này.

Nhưng cô lại là lần đầu tiên, mặc dù tay chân có chút vụng về, cũng may là đều có thể làm được hết.

Uẩn Ngọc cầm chén đũa để vào trong tủ bát, lại đi ra ngoài cầm rương hành lý vào phòng của cô.

Bà nội Uẩn đang trải giường chiếu cho cô, cô lại giúp đỡ bà trải tốt giường đệm, sau đó mới hỏi bà vị trí cụ thể của hai mảnh ruộng kia.

Sau khi biết được vị trí, cô nói với bà nội Uẩn muốn ra cửa đi dạo, bà nội Uẩn còn nói thầm, “Trời nắng chang chang như vậy lại đi ra ngoài làm gì, nhớ cầm theo dù, đừng phơi đen thui, chờ đến trở về thành người khác thấy chê cười.”

“Bà nội, con không sợ.” Uẩn Ngọc làm nũng, “Kia, con đi ra ngoài đi dạo trước đây.” Cô có linh tuyền, làm sao có thể phơi đen được.

“Đi sớm về sớm a, buổi tối muốn ăn cái gì? Bà nội làm cho con.” Bà nội Uẩn đuổi theo hỏi.

Uẩn Ngọc quay đầu lại cười nói: “Bà nội làm cái gì con đều thích ăn.” Cô vẫy vẫy tay chào bà nội Uẩn sau đó ra cửa, ở gần đây còn có rừng trúc, đường nhỏ cũng được làm rất xinh đẹp.

Khi đi trên đường cô suy nghĩ rất nhiều, việc đối mặt người nhà dễ dàng hơn so với cô tưởng tượng rất nhiều.

Dòng máu của cô là dòng máu của Uẩn gia, cô còn có tình cảm cùng ký ức của Uẩn Ngọc nữa.

Khi đối mặt với người nhà, trong lòng cô đều mềm mại thành một mảnh, tình cảm cũng giống như khi đối mặt với phụ hoàng mẫu hậu vậy.

Hiện tại mặc dù chỉ mới đầu tháng sáu, nhưng mà mặt trời giữa trưa vẫn là nắng rất gắt.

Đa số mọi người đều không thích ra cửa làm việc vào lúc này, thông thường đều là đi làm lúc sáng hoặc xế chiều.

Uẩn Ngọc đi rồi mười mấy phút thì đến bên cạnh hồ Hà Thanh, cô nhớ rõ khi cô còn nhỏ, hồ nước này còn tính thanh triệt, nhưng hiện tại hồ nước này lại có chút vẩn đυ.c.

Ao hồ này nếu tính ở khắp Hoa Quốc căn bản là không hề có danh tiếng, nhưng nó đối với thôn Thanh Hà mà nói thì rất lớn, rộng khoảng hai ngàn mẫu, là nguồn nước tưới chủ yếu cho mấy đồng ruộng ở gần.

-------------

Dịch: Thiên Hà