“Cuối cùng còn lại cũng chính là Tú Trinh cùng Ngô Đại Sơn còn chưa rút thăm, Tú Trinh rút trước, rút đến ruộng nước, Ngô Đại Sơn lại chơi xấu không đồng ý, Tú Trinh cùng ông ta nói vài câu, ông ta đã thẹn quá thành giận mà đẩy ngã Tú Trinh……”
Hồ Hà Thanh là mảnh ao hồ rất lớn.
Mà thôn của bọn họ lại là tên thôn Thanh Hà, chính là căn cứ vào cái ao hồ này mà đặt tên, ngoài ra còn có một dãy núi rất lớn đó chính là núi Thanh Hà.
Bà nội Uẩn không có kể cho Uẩn Ngọc biết, ngay lúc đó Ngô Đại Sơn nói chuyện còn rất khó nghe.
Ông ta nói Uẩn gia bọn cô ngay cả một người đàn ông cũng không có mà lại còn dám có lá gan đến tranh đoạt đồng ruộng, quả thật là đi tìm chết mà.
Uẩn Thịnh vẫn là một cái học sinh cấp 3, lại không làm được việc gì, nhà bọn cô ngay cả một người đàn ông làm chủ trong gia đình cũng đều không có.
Đang ở trong phòng nằm, Phùng Tú Trinh nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, “Mẹ, là Tiểu Ngọc đã trở lại sao? Sao con lại nghe được âm thanh của Tiểu Ngọc.”
Bà nội Uẩn cao giọng đáp, “Chính là Tiểu Ngọc Nhi đã trở lại.”
Uẩn Ngọc thấp thỏm đi vào trong phòng, thấy Phùng Tú Trinh dựa vào đầu giường may vá quần áo, thấy cô thì cười rộ lên, “Sao lúc này lại quay về nhà, đã ăn cơm trưa chưa, có đói bụng hay không?”
“Mẹ cùng bà nội của con ăn sớm, nhưng trong phòng bếp vẫn còn chút đồ ăn, mẹ lại kêu bà nội nấu cá cho con ăn nữa được không?”
Vốn dĩ chân trái của bà đã bị như vậy, hiện tại chân phải lại gãy xương nên cũng chỉ có thể nằm ở trên giường, bà nội Uẩn cũng không cho bà xuống giường.
Bà nội Uẩn nói, “Mẹ con hai người nói chuyện đi, bà đi phòng bếp hầm cá cho Tiểu Ngọc Nhi ăn, lại làm một ít bánh bột ngô dán, một một lát nữa là có thể ăn cơm rồi.”
Chờ sau khi bà nội Uẩn đi ra ngoài thì đôi mắt của Uẩn Ngọc cũng đã đỏ hoe, “Mẹ, chuyện đồng ruộng con đều đã nghe được.”
Phùng Tú Trinh thở dài, cầm quần áo đã may vá được một nửa ở trong tay thả vào sọt kim chỉ, “Mẹ chỉ là sợ con lo lắng nên mới không cho mọi người báo cho con biết.”
“Hiện tại con đang rất bận, quay trở về làm gì nha, mẹ lại không có việc gì, chỉ là bị gãy chân mà thôi, dưỡng dưỡng thì tốt rồi.”
Uẩn Ngọc ngồi ở mép giường, nước mắt vẫn còn rơi, “Mẹ đều bị như vậy còn nói là không có việc gì, tên Ngô Đại Sơn kia cũng quá ăn hϊếp người khác đi.”
“Đợi lát nữa con phải ra cửa hỏi ông ta xem, Thôn úy đã quyết định mọi chuyện rồi ông ta không đồng ý thì thôi, còn dám đánh người, đáng lẽ nên gọi cảnh sát đến bắt ông ta lại.”
Phùng Tú Trinh lau nước mắt cho cô, “Nào đừng khóc, việc này mẹ cũng rất tức giận, nhưng thím Điền của con lại là xin lỗi lại là cầu tình, còn đem tiền thuốc men đưa lại đây.
“Ngô Lê đứa bé kia cũng đi theo lại đây xin lỗi, Ngô Đại Sơn còn ở nhà tức giận muốn đánh bọn họ, người này cũng quá gây chuyện.
“Hiện tại mọi chuyện còn ở kia đâu, mẹ còn chưa còn thả ra, mảnh đồng ruộng kia là mẹ rút thăm được đến nên sẽ không nhường lại cho hắn ta.”
Thím Điền cùng Ngô Lê là vợ cùng với con trai của Ngô Đại Sơn, thím Điền tâm địa thiện lương, tính tình còn có chút mềm yếu.
Ngô Lê cũng là bạn chơi cùng của Uẩn Ngọc khi còn nhỏ, hai người tuổi tác không sai biệt lắm, Ngô Lê học trường dạy nghề, năm trước cũng đã tốt nghiệp.
Làm việc nửa năm sau đó quay trở về quê đợi, hiện tại là ngày mùa nên ở trong nhà phụ giúp, chuyện này anh cũng nói qua ba anh, ti tính tình của ông thật sự là quá lớn, một hai phải đòi mảnh ruộng nước kia cho bằng được.
“Mẹ, bây giờ mẹ tính toán làm sao bây giờ?” Kỳ thật Uẩn Ngọc đối với mấy chuyện đồng ruộng này đó ở trong thôn là cũng không rõ lắm.
Nhưng là cũng giống như bà nội đã nói vậy, mảnh ruộng kia ở gần hồ, tưới nước này kia cũng rất phương tiện, ai cũng đều đỏ mắt miếng đất kia.
Phùng Tú Trinh thở dài: “Thôn bí thư chi bộ cũng sợ Ngô Đại Sơn, anh em của ông ta ở thành phố có chút thế lực, nghe nói làm ăn còn rất lớn nên chuyện này còn giữ lại đó, nói là sẽ khuyên nhủ Ngô Đại Sơn.”
Uẩn Ngọc cau mày không nói lời nào, Phùng Tú Trinh vén tóc mai của con gái ra sau tai, “Không phải còn vừa mới tốt nghiệp xong sao? Quay về nhà làm gì nha, những việc này cũng không cần con nhọc lòng, công việc như thế nào rồi?”
“Có phải hay không còn muốn thực tập? nếu thật sự quá bận thì con đi xe ngày mai về đi, ở trong nhà còn có mẹ với bà nội đâu.”
“Ông nội con mấy năm nay cũng có quen biết mối quan hệ ở trong thôn cũng không ít, họ đều sẽ nể mặt vài phần mà giúp đỡ khuyên nhủ Ngô Đại Sơn.”
Sao bà lại cảm thấy con gái cao hơn một chút, làn da cũng trắng trẻo hơn.
Ông nội của Uẩn Ngọc là Uẩn Thanh Sơn đxa qua đời qua đời mấy năm, kỳ thật Uẩn gia không phải người lớn lên ở thôn Thanh Hà, năm đó nạn đói nên ông nội Uẩn mới mang theo bà nội Uẩn cùng bọn nhỏ dọn đến bên này.
Quê quán của Uẩn gia cách trấn Hòa Tiên không tính xa lại cũng không gần, tám, 90km, ở một trấn khác của thành phố Xương Thủy.
Sau lại ông nội Uẩn đã ở thôn Thanh Hà rơi xuống căn*. (*Xây nhà, làm hộ khẩu)
Ông nội Uẩn biết ủ rượu, lúc tuổi trẻ đi làm trong xưởng rượu ở trấn trên, kế bên cạnh nhà có một cái nhà gỗ, nơi đó chính là nơi ông nội Uẩn ủ rượu.
---------------
Dịch: Thiên Hà