Người mà Uẩn Ngọc bội phục nhất cùng với cảm thấy thua thiệt nhất chính là người chị gái này của cô.
Cũng là vì như thế, cô mới cảm thấy nôn nóng bởi vì tìm không thấy việc làm, cùng với áy náy bởi vì không muốn làm việc liên quan đến ngành truyền thông.
Nói tóm lại thì cô chính là một người sinh viên do chị gái Uẩn Lan cực cực khổ khổ mà nuôi ăn học.
Uẩn Ngọc dựa vào trên ghế dựa, tâm tình vô cùng phức tạp còn có một chút mờ mịt cùng với sợ hãi.
Kỳ thật cô có một chút không dám về nhà cùng với đối mặt với người nhà của Uẩn gia.
Thành phố Xương Thủy cách Đế Đô bảy tám trăm km, ngồi tàu cao tốc bốn giờ, lại đi giao thông công cộng đến trấn Hòa Tiên hết một giờ.
Trấn Hòa Tiên cũng có vài cái thôn lớn lớn bé bé khác nhau, nhưng đối ngoại thì đều nói là người của trấn Hòa Tiên.
10 giờ rưỡi, đến trạm tàu cao tốc, Uẩn Ngọc ra trạm, nháy mắt cũng đã phát hiện thành phố Xương Thủy cùng với Đế Đô khác nhau.
Thành phố Xương Thủy không có cái loại cảm giác phồn hoa đến chấn động, nhưng mà nó lại cho người khác loại cảm giác mọi thứ đều rất sạch sẽ.
Trời xanh mây trắng, không khí tươi mát, bởi vì xung quanh thành phố Xương Thủy có nhiều núi cùng với ao hồ nên hoàn cảnh coi như không tệ lắm.
Uẩn Ngọc kéo rương hành lý đi chuyển xe buýt, chờ đến khi cô lảo đảo lắc lư trở lại trấn Hòa Tiên thì đã sắp 12 giờ rưỡi.
Con đường được làm rất chỉnh tề, hai bên đường đều là nhà lầu, phòng ở xinh đẹp, mà nhà cô thì không ở ngay đường chính.
Đi gần nửa giờ mới đến nhà cô, phía trước cùng phía sau nhà cô đều có người xây nhà lầu, nhưng mà cũng có kiểu nhà trệt đã được xây từ mười mấy năm trước, nhà chính là hướng bắc dựa nam, còn hai bên trái phải đều là phòng bếp hay nhà kho để tạp vật gì đó.
Nhân số nhà cô nhiều nên bên trái là nhà kho còn hai căn phòng bên phải là phòng của cô cùng Uẩn Thịnh, ngôi nhà trệt kiểu đình viện, chính giữa là một cái sân lớn.
Ngôi nhà này là lúc trước Uẩn Mậu Lương thuê người xây lên, khi đó ông đi làm ở trong nội thành, tiền lương khá cao nên còn thuê người riêng thiết kế nhà ở.
Vật liệu xây dựng đều dùng gạch xanh, mái ngói, trong viện thì trải đá cuội.
Chỉ là mấy năm trôi qua đi, ngôi đình viện nhỏ lúc trước nhìn còn rất khí phái này đã có chút cũ nát.
Ở góc sân cũng chỉ để mấy bồn hoa nhìn héo héo, còn có một cái bàn đá lớn, ở bên cạnh là mấy cái ghế đá, lúc cô còn nhỏ, người nhà thường xuyên ngồi tại bộ bàn ghế này ăn cơm.
Uẩn Ngọc đứng ở trước sân, khẩn trương đến đổ mồ hôi, một hồi lâu sau cũng chưa dám đi vào, sau lại vẫn là nhìn thấy một bà cụ đầu tóc hoa râm cong eo bước ra.
Bà cụ trong nhất thời không nhận ra Uẩn Ngọc, sửng sốt mà nhìn cô.
Nhưng Uẩn Ngọc lại nhận ra bà cụ này là ai, bà chính là bà nội Uẩn gia - Thẩm Tập Anh, bỗng dưng nước mắt cô rơi xuống, mở miệng ra, môi run rẩy nửa ngày mới hô lên tiếng, “Bà nội.”
Bà nội Uẩn dụi dụi mắt, “Tiểu Ngọc Nhi? Là Tiểu Ngọc Nhi a, sao con lại quay về rồi?”
Bà nội Uẩn kích động đi đến trước mặt Uẩn Ngọc, bắt được cánh tay của cô, “Sao đột nhiên lại trở về nha, không phải tốt nghiệp xong con còn phải tìm việc làm sao?”
“Ai, chạy nhanh vào nhà đi.” Bà nội Uẩn có chút kích động, sau khi ăn tết xong, Uẩn Ngọc đi trường học cho đến bây giờ mới về nhà lại lần nữa, cô vẫn luôn vội vàng việc tốt nghiệp đại học.
Uẩn Ngọc đi theo sau bà nội Uẩn đi vào trong tiểu viện, trong viện quét tước sạch sẽ, Uẩn Ngọc đem rương hành lý gác ở dưới mái hiên, hỏi: “Bà nội, mẹ con đâu? Có phải hay không trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Bà nội Uẩn thở dài, “Con đều đã biết sao? Chuyện này Tú Trinh không cho mọi người nói với con, nói bây giờ con đang bận rộn chuyện tốt nghiệp cùng với tìm việc làm.”
“Tú Trinh bị Ngô Đại Sơn đẩy ngã, vừa vặn lại té ngã đùi phải, bác sĩ tới xem qua, chính là gãy xương, đã băng bó tốt, trong khoảng thời gian này không thể hoạt động, thương gân động cốt muốn nghỉ ngơi trăm ngày nha.”
Ngô Đại Sơn là người ở trong trấn, tồn tại lại giống như thôn bá vậy, Khi tuổi trẻ thì đánh nhau ẩu đả, ỷ mạnh hϊếp yếu, còn từng vào cục cảnh sát.
Lớn tuổi chút thì thu liễm không ít, nhưng mà tính tình thì cũng rất nóng nảy, động bất động là mắng chửi người khác hoặc là động thủ động cước.
Ông ta còn có thân thích làm ở trong thành, làm đến không tồi, cho nên người trong thôn không ai hy vọng chọc đến ông ta.
“Không phải gần nhất trong thôn phải phân chia đồng ruộng sao!” Bà nội Uẩn dẫn Uẩn Ngọc đi vào trong nhà chính.
Việc này Uẩn Ngọc là biết đến, năm trước cũng đã nói qua chuyện này.
Bà nội Uẩn nói cụ thể mọi chuyện đã xảy ra cho Uẩn Ngọc, “Phía trước sửa đường, còn có mấy năm nay không ít người trong thôn đều dọn nhà đi thành phố mua phòng ở chuyển hộ khẩu.”
“Cho nên không ít đồng ruộng trong thôn cứ như vậy mà không có chủ, có chút đồng ruộng vị trí rất tốt, thôn bí thư chi bộ thấy vậy nên nói rút thăm quyết định xem nhà ai sẽ lấy được vị trí nào.”
“Sau khi rút thăm xong thì còn dư lại một mảnh ruộng cạn ở chân núi, mảnh ruộng kia cũng không biết đã bỏ hoang bao nhiêu năm rồi nữa, còn một mảnh nữa thì là ruộng nước ở gần hồ Hà Thanh.
“Cho dù trời nắng nóng có đôi khi thiếu nước hay hạn hán gì đó thì ruộng nước đều sẽ không thiếu nước nha, ai đều mắt thèm mảnh ruộng nước này.
------------
Dịch: Thiên Hà